Lần gặp lại thái phi, ta cũng không lấy lạ, thái phi lại vô cùng bất ngờ. Bà tức giận, lông mày nhướng cao:
“Nữ nhân ti tiện này, sao cứ nhằm vào con trai ta mà hoại! Ngươi là tinh gì, hủy hoại dung nhan rồi mà vẫn khiến bọn chúng thần hồn điên đảo. Lần trước tha mạng cho ngươi, ai ngờ ngươi vẫn lòng dạ độc ác, hôm nay không đánh chết ngươi thì không xong!”
Ta nhắm mắt chịu đựng cơn thịnh nộ của thái phi, roi dự đoán trước lại không giáng xuống người ta.
Thương Trĩ quỳ xuống đất, một tay giữ lấy cây roi tre của tùy tùng.
“Mẫu thân, cớ gì trách người vô tội? Là con ép nàng.”
Thái phi giận điên lên:
“Không cần bận tâm đến vương gia, đánh chết con tiện nhân này cho ta!”
Thương Trĩ rút kiếm bên hông:
“Tạ ơn mẫu thân thành toàn, nếu , con và nàng đôi uyên ương chạy trốn cũng không phải không thể!”
“Ngươi! Ngươi nhất định phải bướng bỉnh thế sao? Nàng ta là nữ nhân có xuất thân thấp kém, còn ngươi là hoàng tộc, sao xứng đôi?”
“Về đất phong của con sẽ không ai nhận ra nàng.” Thương Trĩ ngước mắt : “Đây là người đầu tiên con thích. Nếu mẫu thân không đồng ý, con cũng không còn cách nào khác. Con không muốn bất hiếu, cũng không muốn phụ nàng, chỉ còn con đường chết mà thôi.”
Thái phi cuối cùng mềm mỏng lại:
“Ngươi bỏ kiếm xuống, có gì chúng ta từ từ .”
Thương Trĩ mới buông kiếm, lòng bàn tay đã bị lưỡi kiếm tổn thương, để lại một vệt máu.
Ta nắm lấy tay Thương Trĩ, vội vã dùng tay áo lau đi vết thương. Ta cũng không biết bản thân đang sợ điều gì, rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần bị thái phi trừng . Nhưng khoảnh khắc Thương Trĩ lao ra che chở, cảm giác đau thương như núi sụp đất lở phủ kín tâm can. Người đời đều ích kỷ, hóa ra vẫn có người vì ta mà bất chấp mọi thứ. Mà ta, lại có đức hạnh gì để như ?
Nước mắt ta rơi xuống lòng bàn tay của Thương Trĩ, y rút tay lại, rồi đưa lên nâng khuôn mặt ta.
Chàng thiếu niên này từ trước tới nay không những lời hoa mỹ, y khác Thương Ngôn. Không có tâm tư tỉ mỉ, thậm chí có phần cố chấp.
Ngón tay cái của Thương Trĩ lướt qua khóe mắt ta, nhẹ giọng :
“Đừng sợ, ta sẽ không để bọn họ đánh nàng.”
—
Thái phi thở dài một hơi:
“Ta chẳng biết phải gì với ngươi, từ nhỏ đã bướng bỉnh hơn ca ca ngươi. Nhưng ta có vài lời muốn riêng với vị Phiêu Phiêu nương này.”
Thương Trĩ cảnh giác che chắn ta sau lưng, sắc mặt trầm xuống thái phi.
“Mẫu thân…”
“Không cần lo lắng, ta hứa sẽ không lấy mạng nàng.”
Ta vỗ nhẹ vai Thương Trĩ, ra hiệu y yên tâm. Sau đó, ta bước về phía thái phi. Không ngoài dự đoán, ám vệ liền điểm huyệt ngủ của Thương Trĩ.
Ta không hề có ý định chống cự, bởi từ trước trong lâu vốn chẳng thiếu những kẻ si . Cũng có những cặp uyên ương bạc mệnh, mà bậc cha mẹ, vì danh dự gia tộc mà không ngại dùng đến những biện pháp bất ngờ như .
Lão thái phi nhạt:
“Ta sẽ không ngươi, ngươi phải ở bên cạnh ta ba năm.”
Ám vệ ở lại bên Thương Trĩ để trông coi, còn lão thái phi dẫn ta lên chiếc xe ngựa đi về kinh thành.
“Vì sao người không ta?”
“Hiện giờ, nó đang mê muội ngươi. Nếu ta ngươi, chẳng phải sẽ khiến mẫu tử quyết liệt sao?” Lão thái phi vuốt ve mèo nhỏ trong lòng, khẽ : “Tách hai người ra ba năm, dù cảm sâu đậm đến đâu cũng sẽ nhạt phai. Huống chi, thiên hạ này có bao nhiêu nữ nhân dung mạo hơn ngươi, nó sẽ lòng với kẻ khác mà thôi.”
“Bảo bối của ta còn nhỏ, nhất thời mê muội là chuyện dễ hiểu. Quan trọng là phải quay đầu tỉnh ngộ. Những kẻ như ngươi ta đã gặp nhiều rồi, qua vài ngày tháng khổ sở, chưa cần đến ba năm, tự ngươi sẽ bỏ đi. Huống chi, ta không để lại một con mèo cho nó, chẳng còn gì để nhớ nhung, nó sẽ quên ngươi nhanh thôi.”
Lão thái phi dường như rất đắc ý, liên tục vuốt lông mèo trong tay.
“Ôi chao, đúng là mèo ngoan! Tốt hơn cái chủ nhân của ngươi không biết bao nhiêu lần!”
Lời vừa dứt, xe ngựa bất ngờ bị lật. Lúc này, chúng ta đã rời khỏi địa phận Lương Châu, đến nơi hoang vắng. Ám vệ đều ở lại bên Thương Trĩ, đoàn xe của lão thái phi thì hào nhoáng, rõ ràng đã trở thành mục tiêu của bọn cướp.
Xe ngựa tan nát, sau một hồi chao đảo, cả ta và lão thái phi đều bị hất văng xuống bùn đất. Mùi máu tanh tràn ngập xung quanh, ta ngẩng lên , chỉ thấy bọn cướp đã sạch tùy tùng.
Lão thái phi trước nay chưa từng thấy cảnh tượng này, hét lên một tiếng suýt ngất đi.
Tên cướp đầu sỏ đang lục soát tài sản trên xe, thậm chí cả những người đã chết cũng không tha. Hắn cầm trên tay chuỗi hạt mã não, bước về phía chúng ta. Không kịp suy nghĩ nhiều, ta vội vàng tháo hết vòng cổ, trâm ngọc trên người lão thái phi, ném xa về phía bọn cướp.
“Ha, ngươi quả là biết điều!”
Lão thái phi run rẩy, không còn chút vẻ ngang ngược như trước, trốn sau lưng ta, tay siết chặt vạt áo.
Ta gượng :
“Đại gia, bảo vật đều đã đưa hết, ngài có thể tha cho mẹ con ta một con đường sống chăng?”
Bọn cướp ha hả:
“Nhìn các ngươi cũng không phải người thường, để các ngươi sống sót trở về gọi cứu binh, chẳng phải sẽ khiến bọn ta mất sào huyệt sao?”
“Đại gia, ngài đừng . Chúng ta chẳng qua chỉ là phường hèn mọn. Ta đây là bà chủ kỹ viện, chuyến này đang đi Duyện Châu để chọn nương. Ngài cách ăn của ta còn không nhận ra sao?”
Tên cướp ngắm ta một hồi, có vẻ tin tám phần. Nhưng khi kỹ gương mặt ta, hắn lại tỏ vẻ nghi hoặc.
“Với dung mạo của ngươi?”
Ta chạm tay lên mặt mình, khẽ thở dài:
“Ôi chao, đại gia, trước khi bị hủy dung, ta chính là hoa khôi của Lam Nguyệt Lâu! Nếu ngài không tin, cứ đến Lam Nguyệt Lâu, nhắc tên ta – Phiêu Phiêu, bảo đảm các nương ở đó sẽ tiếp đãi ngài chu đáo!”
Nghe , bọn cướp vang, tiền tài lại chẳng buồn đến một kẻ già, một người xấu như ta, liền phất tay cho qua. Ta mừng rỡ, định đưa lão thái phi rời đi, thì tên đầu sỏ chỉ vào ngọn đồi bên cạnh, lạnh lùng ra lệnh:
“Từ đây lăn xuống! Nếu còn mạng, các ngươi muốn đi đâu thì đi!”
Ta xuống, ngọn đồi toàn đá lởm chởm, cỏ dại mọc um tùm, dài chừng vài chục trượng. Dưới đó là một con đường nhỏ dẫn ra cánh đồng, cách chừng mười mấy dặm có khói bếp bốc lên. Nhưng với độ cao thế này, lăn xuống e rằng sẽ gãy tay, què chân.
Không dám chậm trễ, ta sợ bọn cướp đổi ý. Nhanh chóng dùng vải buộc kín hành lý lên người lão thái phi, nhất là phần đầu, sau đó ôm chặt bà, nhắm mắt lao xuống.
Qua bao phen lăn lộn, cuối cùng cũng dừng lại. Ta mơ màng lên đỉnh đồi, bọn cướp đã rời đi. Toàn thân đầy vết thương, may mắn không gãy xương. Nhìn sang lão thái phi, bà đã bất tỉnh, một chân đập vào đá, máu thịt bê bết.
Ta tìm ít vải sạch băng bó cho bà, khiến lão thái phi đau đến tỉnh lại. Bà liếc mắt vết thương, bật khóc thảm thiết:
“Sống gì nữa!”
“Đừng , người là người trường thọ, không thể bỏ mạng ở đây.”
Lão thái phi thoáng sững sờ, chống đất ngồi dậy.
“Ta quả lầm, ngươi là người có có nghĩa. Nhưng ta già rồi, không đi nổi nữa. Ngươi hãy tự mình chạy trốn đi, đừng bận tâm đến ta.”
Ta không đáp, rút tấm ngân phiếu giấu trong giày đưa cho bà.
“Người hãy cầm lấy, đến làng phía trước còn phải dùng đến nó để cứu mạng.”
Gom chút sức lực, ta quỳ xuống, để bà trèo lên lưng mình. Dùng một nhánh cây chống gậy, khập khiễng bước về phía trước.
Bà nằm trên lưng ta, khẽ gọi hai tiếng, mèo nhỏ từ bụi cỏ chạy ra, bám sát theo chân ta.
“Bọn cầm thú khốn kiếp!” Lão thái phi nghiến răng nghiến lợi. “Nhất định phải tiêu diệt bọn chúng, gọi Thương Ngôn, Thương Trĩ đến, không chừa một tên!”
Ta ngẩng đầu trời, dường như sắp mưa.
“Đừng nữa, trời tối mà không đến làng, chết là chuyện của ai cũng chưa biết!”
Lão thái phi lần đầu bị người khác mắng thẳng thừng, liền tức giận:
“Ngươi, con nha đầu chết tiệt, thật không biết điều!”
Ta xốc lại bà trên lưng:
“Người còn sức mắng người, xem ra chưa chết !”
Ta cố gắng lết đến khi trời chạng vạng thì vào làng. Vừa vào nhà người ta, mưa liền trút xuống như thác đổ. Một chân lão thái phi đã sưng vù không thể cử .
Ta chỉ chúng ta là hai mẹ con, do ngựa hoảng nên ngã thành ra thế này. Lão thái phi cũng là người khôn ngoan, liền đưa ngân phiếu cho nữ chủ nhân của nhà này.
“Nàng còn phiền lòng mà mời giúp ta một vị đại phu đến khám chân cho ta. Mẹ con ta e rằng sẽ phiền gia đình mấy ngày, mong nàng rộng lòng mà giúp đỡ.”
Dân làng thật thà, lập tức mời một vị lang băm đến chữa trị cho chân của lão thái phi. Tờ ngân phiếu kia có giá trị lên đến năm mươi lượng, đủ để một gia đình chi tiêu thoải mái cả năm.
Nữ chủ nhân trong nhà có chút ngượng ngùng, hỏi chúng ta còn cần gì thêm không. Ta chỉ về phía lão thái phi: “Mẫu thân ta sức khỏe không tốt, ban đêm giấc ngủ lại rất nông. Nếu tiện, xin nhờ gia đình thu xếp cho chúng ta một gian phòng riêng.”
Vì , gia đình ấy lại cất công tìm một căn nhà nhỏ trong làng cho chúng ta ở tạm.
Ba ngày trôi qua, rốt cuộc Thương Trĩ cũng tìm đến nơi.
Y trông thật tiều tụy, nét mặt đầy lo lắng, râu ria lún phún mọc kín cằm.
Khi ấy ta đang bận thay thuốc cho lão thái phi, chợt thấy y đứng nơi cửa, ánh nắng rọi lên dáng người cao lớn, khuất gương mặt. Nhưng tiếng y gọi tên ta lại rõ ràng đến đau lòng.
Ta vội lau đi những giọt lệ, còn lão thái phi thì bật khóc thành tiếng.
“Con trai của ta, mẫu thân suýt nữa đã chẳng thể gặp lại con rồi!”
Thương Trĩ quỳ sụp xuống trước mặt lão thái phi, “Là con đến muộn.”
Ta bước ra ngoài, để lại không gian cho hai mẫu tử bọn họ.
Phải rồi, suýt nữa là chẳng gặp lại nhau.
Bọn cướp đã kéo đến Lam Nguyệt Lâu, Thương Trĩ nhất định sẽ lần theo dấu vết mà tìm ra chỗ chúng ta.
Thương Ngôn cũng đến, lúc đi ngang qua ta, ánh mắt đỏ hoe sau nhiều ngày lo lắng. Hắn ta, khẽ thốt: “Phiêu Phiêu, không sao là tốt rồi. Ngày trước, là ta có mắt không tròng.”
Ta khẽ mỉm , lòng đã chẳng còn vướng bận: “Không sao cả, ta không hổ thẹn với lòng, tự nhiên sẽ đợi ngày mây tan trăng sáng.”
Khi ta ngồi bên bờ sông giặt y phục, Thương Trĩ lại đến ngồi bên cạnh.
“Huynh đã chuyện với lão thái phi xong rồi sao?”
“Ừ.” Y nghiêng đầu ta, “Nàng không muốn hỏi ta đã gì với mẫu thân sao?”
“Đã gì?”
Y dang rộng đôi tay, ôm lấy ta vào lòng.
“Mẫu thân bà không quản ta nữa, ta muốn cưới ai thì cưới. Thế nên, Phiêu Phiêu, nàng có bằng lòng thê tử của ta không?”
Ta khẽ móc ngón tay vào tay y, dịu dàng : “Ta đồng ý, tất nhiên là đồng ý.”
– Hết –
Bạn thấy sao?