Phấn Hoa Dưới Núi – Chương 1

1

Ta nuôi một con mèo, mèo vàng trắng, vừa béo vừa nũng nịu, rất thích quấn quanh chân ta.

Ta bế con mèo lên thì bị Thương Ngôn ngăn lại. Hắn ta nheo mắt, vẻ mặt đầy khó chịu.

“Đừng mang theo mèo, ta ghét lông bay tứ tung.”

Ta cợt, dựa vào người hắn. “Nhưng chẳng phải khi trên giường ngươi vẫn vuốt ve nó sao?”

Thương Ngôn lạnh mặt, đẩy ta ra. Ta quay đầu lại, thấy tỷ tỷ cũng đã thu dọn xong đồ đạc, đứng lặng lẽ ở cửa. Đôi mắt dài và hẹp cụp xuống, chẳng Thương Ngôn, chỉ thản nhiên dặn dò.

“Có thể dọn đồ đi rồi.”

Nghe nàng , Thương Ngôn lại . Đôi mắt vốn lạnh lẽo như băng tuyết của hắn ta trở nên dịu dàng.

Hắn ta luôn tôi thấp hèn, mà ta nghĩ hắn còn hèn hơn. Ít ra nếu ta có quyền có thế, ta cũng chẳng thèm đi nịnh bợ những người không quan tâm đến mình.

Nhưng Thương Ngôn không nghĩ . Hắn ta khen tỷ tỷ là “bông hoa trên cao, không vướng bụi trần”, không như ta, sinh ra đã là thứ hèn mọn.

Ta ôm mèo, đi theo sau họ. “Thật sự không thể mang mèo theo sao?”

Thương Ngôn trừng mắt ta một cái, “Không .”

Rồi vội vàng đuổi theo tỷ tỷ.. Đợi họ đi khuất, ta mới len lén ôm mèo chui vào chiếc xe cuối cùng. Thật đáng thương, mèo của ta cũng giống ta, chẳng ai thích.

Về đến nơi ở mới, căn nhà lớn nhất đương nhiên là của tỷ tỷ. Ta phân vào một góc nhà nhỏ, dù có nhỏ đến mấy, cũng tốt hơn nhiều so với cái nơi trước kia.

Ít nhất, ở đây sẽ không có những gã đàn ông say khướt leo lên giường giữa đêm.

Thương Ngôn theo lệ thường bị tỷ tỷ từ chối, nên mò vào phòng ta. Hắn ta đè lên đuôi mèo, khiến nó kêu thảm một tiếng.

Con mèo nhảy xuống giường, quay lại gầm gừ với hắn. Thương Ngôn nắm cằm ta, bắt ta trông chừng con mèo.

Ta giúp hắn cởi thắt lưng, vừa thở hổn hển vừa : “Ngươi chấp nhặt gì với con vật gì?”

Thương Ngôn bóp chặt cằm ta, gấp gáp hôn bừa lên má.

“Hai tỷ muội các ngươi thật khác biệt, một người như hoa trên núi cao, một người thấp hèn như bụi dưới chân.”

Ta không cảm thấy đau lòng. Những lời như thế ta đã nghe nhiều rồi. Như thể ta sinh ra đã là một đứa hèn mọn . Ta không cãi lại, ta phải sống.

Ta không xinh đẹp bằng tỷ tỷ. Bà chủ sợ tổn đến khuôn mặt nàng, đánh ta thì dùng roi nhúng muối, chỉ cần không chết thì cứ đánh.

Sau một lần bị nhốt vào phòng tối và chịu một trận đòn thừa sống thiếu chết, ta quên hết lời tỷ dặn. Nàng bảo “trinh tiết còn hơn cả mạng sống”, ta chỉ muốn : “Đi chết đi! Ta không muốn bị đánh nữa.”

Ta mang theo thương tích đầy mình, chỉ cần nhoẻn miệng , hai lúm đồng tiền liền hiện ra, xiêu lòng bao người đàn ông. Bà chủ khen ta là “cây tiền”, còn tỷ tỷ thì mắng ta mất hết mặt mũi.

Ta chỉ vào biển hiệu thanh lâu: “Đã bước vào chốn này thì cần gì sĩ diện nữa?”

Ta sai rồi. Tỷ tỷ vẫn có giá trị của mình.

Nàng đẹp đến nao lòng. Những bài thơ mà các thiếu niên lang viết tặng nàng, phòng bếp cũng không thể đốt hết.

Đặc biệt là đôi mắt của nàng, giống như bức tranh sơn thủy Giang Nam phủ màn sương mờ. Đen trắng phân minh, vừa như thực vừa như mơ, đến họa sĩ danh tiếng nhất thế gian cũng không thể tái hiện.

Bà chủ , nàng không giống ta. Nàng không phải là người mà quan lại quyền quý có thể mơ tới, chỉ có người thuộc tầng mây cao nhất mới xứng đáng với nàng.

Thế nên nàng chỉ cần ngồi yên, đàn hát đôi chút, cũng đủ khiến ta thành một kẻ không đáng nhắc đến.

Ta ghen tị đến phát điên. Những người không có tỷ tỷ lại quay sang ta uống rượu. Ta cũng uống say mèm, rồi mơ màng nàng biểu diễn.

Ta tự hỏi, nếu ta giống nàng, tỏa sáng rực rỡ như , liệu ta có thể thoát khỏi những thứ bẩn thỉu này không?

Nhưng con người vốn dĩ khác biệt. Ta chìm đắm trong men say và xác thịt, còn nàng bước xuống sân khấu, ánh mắt khinh miệt, như một thứ dơ bẩn.

“Sao ngươi có thể không có chút tự trọng nào?”

Mỗi lần như thế, lòng tự trọng vốn đã tan nát của ta lại bùng lên yếu ớt. Ta cứng đờ người, ngượng ngùng nàng.

Nhưng nàng không thèm ta. Ta thực sự quá tệ , chỉ một trận đòn roi là đã khuất phục.

Cơ hội thay đổi cuộc đời cũng đến với ta.

Người sẵn sàng trả cái giá mà bà chủ hài lòng, cuối cùng cũng xuất hiện.

2

Thương Ngôn vốn không tin trên đời lại có nhân vật như Cửu Thiên Huyền Nữ. Cho đến khi hắn thấy điệu múa Lạc Thần của tỷ tỷ, lập tức say mê không thôi.

Thế tỷ tỷ chỉ xem hắn chẳng khác gì những kẻ khác. Nàng nhẹ nhàng hành lễ, sau đó giữ khoảng cách, ung dung :

“Thưa công tử, Vãn Khanh chỉ chính thất.”

Một nữ tử thanh lâu lại chỉ chính thất, thật là khẩu khí lớn biết bao. Thế xung quanh những người khác lại hít vào một hơi khí lạnh. Nữ tử này thực sự quá thanh cao, ở trong chốn nhơ nhuốc mà không bị vấy bẩn, quả thật còn đáng kính trọng hơn cả đại trượng phu.

Ánh mắt Thương Ngôn đầy vẻ tán thưởng, không thể che giấu. Hắn khẽ chắp tay:

“Là tại hạ đã mạo phạm giai nhân.”

Tỷ tỷ mỉm nhè nhẹ, duyên dáng rời đi, chỉ để lại một làn hương nhàn nhạt thoảng qua.

Người xung quanh không ngớt lời tán tụng, nào là đoan trang tự tôn, phong hoa tuyệt đại. Mỗi lần như thế, ta lại bị kéo ra so sánh. Rồi mọi người ngạc nhiên cảm thán:

“Ồ, thật là một đống phân chó to lớn!”

Tức chết ta rồi! Một lũ điên!

Thương Ngôn là người hoàng tộc, ra tay hào phóng đến mức không ai sánh . Lễ vật chất đầy phòng tỷ tỷ như núi, mà tỷ tỷ vẫn không lòng.

Nếu như vừa rồi có thể coi là “dục cầm cố túng”, thì giờ đây đối mặt với cả một đống tài sản như mà vẫn không như núi, thì quả thực là thanh cao.

Thương Ngôn cũng không vội, giai nhân tuyệt sắc mà, tất nhiên phải có chút kiêu sa.

Mụ tú bà thì không bình tĩnh như tỷ tỷ, sợ vị gia này chạy mất, bèn vội vàng đẩy ta ra. Ta có thể so với tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ đầy người mùi sách, còn ta thì đầy mùi tiền.

Thương Ngôn tất nhiên chẳng thèm liếc ta một cái. Chỉ là hôm đó ta mệt quá, không nhịn ngáp một cái. Đôi mắt dâng nước kia hóa ra lại có chút vẻ đáng thương, tim Thương Ngôn khẽ , rồi hắn liền bao ta.

Hắn là người thông minh, không bao giờ để mình bị trói buộc. Phải có một kẻ chạy theo bên cạnh, để tỷ tỷ biết rằng mình cũng có áp lực.

Ta bị mấy mụ bà lôi đi tắm đi tắm lại bảy tám lần, da dẻ đỏ au mới đưa lên giường của Thương Ngôn.

Ta vận dụng mọi chiêu thức của mình, đến mức người như Thương Ngôn cũng phải siết eo ta mà mắng:

“Ngươi đúng là một tinh.”

Ăn no rồi tâm trạng tốt, Thương Ngôn ôm ta hỏi:

“Ngươi muốn thưởng gì?”

Mắt ta sáng lên:

“Muốn một đôi vòng tay vàng khảm hoa hồng ngọc.”

Thương Ngôn lười biếng:

“Ngươi có biết tỷ tỷ ngươi xin ta cái gì không? Một quyển cổ thư.”

Ta bĩu môi:

“Con người quý ở chỗ biết mình. So với tỷ tỷ, ta xứng đáng sao?”

Thương Ngôn lớn hơn, bóp lấy mặt ta.

“Ngươi đúng là thông minh.”

Một con mèo từ cửa sổ trèo vào, nhảy lên giường. Thương Ngôn duỗi tay vuốt vài cái, rồi chìm vào giấc ngủ.

Ta hoàn toàn nhàn rỗi, có lệnh của Thương Ngôn, không ai dám quấy rầy ta nữa. Hắn rõ ràng có thể trực tiếp mang tỷ tỷ đi, lại nhất định phải có trái tim của nàng. Biết tỷ tỷ thích âm luật, hắn liền bôn ba khắp nơi tìm một cây cổ cầm mang đến dâng tặng.

Ta đột nhiên nhàn rỗi, cả ngày chẳng gì ngoài vuốt mèo, ăn hạt dưa. Hoặc là ra ngoài chơi vài ván bài cửu, bọn kia chắc chắn gian lận, nếu không sao ván nào ta cũng thua?

Đôi khi ta cờ gặp Thương Ngôn một mình từ viện của tỷ tỷ đi ra. Quần áo chỉnh tề, là biết chẳng gì cả.

Hắn không ngày nào cũng đến, cứ ba ngày lại đến một lần. Như mà vẫn chưa chinh phục tỷ tỷ, tỷ tỷ quả là có định lực.

Ta hắn chạy tới chạy lui mà mệt thay, nghĩ mình cũng lấy tiền của hắn, bèn mở lời mời Thương Ngôn qua uống trà.

Không có trà ngon, ta là kẻ ham tiền. Chỉ là trà bồ công , ta nghĩ chắc Thương Ngôn nóng trong người lắm.

Có lẽ Thương Ngôn cũng thấy tiền này bỏ ra thật oan uổng, tối đó liền ở lại chỗ ta.

Trên giường, ta ôm lấy eo hắn, cầu xin vài lời dịu dàng:

“Gia, nếu sau này ngài chiếm trái tim tỷ tỷ, có phải sẽ quên mất nô gia?”

Thương Ngôn vuốt ve tai ta:

“Ta nào nỡ rời xa một tinh như ngươi. Dù chuộc thân cũng phải chuộc cả hai người.”

Chuộc thân, chuộc thân, hai từ này sao mà đẹp đẽ đến .

Ta không tin có người không tỷ tỷ. Đợi đến khi họ ở bên nhau, biết đâu ta có thể cao chạy xa bay.

Nghĩ đến đây, ta lại ngọt ngào gọi hắn vài tiếng “gia”. Nằm trong lòng Thương Ngôn, thoáng chốc ta cũng cảm thấy mình như đang thương thật sự.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...