Phần Đời Còn Lại [...] – Chương 5

Phát trực tiếp xong cuộc sống của tôi, ra phản ứng rất dữ dội.

Cùng lúc đó, Tô Tâm cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê, chạy về nhà.

“Mẹ, con vừa tỉnh dậy, phát hiện mọi người đều không ở bên, con rất buồn luôn!”

Tô Tâm vẫn điệu bộ nũng như trước đây, vừa bất mãn cau mày: “Có phải chuyện của A Đệ vẫn chưa có cách giải quyết, cảm giác trên đường có rất nhiều người con với ánh mắt không đúng…”

Mẹ ấy: “Tô Tâm, trước đây con thường xuyên bắt nạt Tô Đệ đúng không?”

Tô Tâm sửng sốt, tủi thân lắc đầu: “Có phải mẹ nghe người khác lung tung gì không, thật ra có một số chuyện con cũng chưa từng , ngày trước A Đệ thường xuyên bắt nạt con…”

Cô ấy nhăn mặt khi , dáng vẻ có chút bối rối, tỏ vẻ như che giấu giúp tôi.

Khuôn mặt hốc hác của mẹ tràn đầy sự thất vọng,bà đẩy Tô Tâm ra.

“Đến bây giờ con vẫn còn dối không thôi!”

Nói chung không có ai nỡ lòng đối xử quá nghiêm với , ấy sững sờ, quay đầu ấm ức tố cáo: “Anh cả, có phải mẹ không thích em nữa rồi!”

Anh cả lạnh lùng đáp: “Trước kia ở trên vách núi, là em đẩy xuống sông.”

Vẻ mặt của Tô Tâm nhanh chóng thay đổi: “Anh cả, , là Tô Đệ đẩy mà…”

Anh cả đột nhiên nắm chặt lấy cổ của : “Em còn dám không nhận, đều thấy rồi, từ trong ký ức của Tô Đệ thấy, Tô Tâm, em thật sự vất vả, tại sao lại không có mắt mà đối xử với em tốt như !”

Tô Tâm vùng vẫy mấy lần, bị cả ném xuống đất.

Cô ấy dường như ý thức gì đó, sau vẻ mặt đầy hoảng loạn, cúi đầu giữ im lặng.

“Tô Tâm, gia đình chúng ta đã đối xử đủ tốt với em rồi, tại sao em phải Tô Đệ, ?”

Tô Tâm ngẩng đầu bọn họ, đột nhiên nhếch môi, :

“Em Tô Đệ à? Không hề, em chẳng qua là bắt nạt nó một chút, thật sự ta không phải các người sao?”

“Mẹ, là mẹ đấy, là mẹ mắng ta sao không chết đi, con của mẹ sao không phải là con, là mẹ để bố đẩy nó ra ngoài cửa suýt thì bị rét chết, cũng là mẹ không quan tâm nó có phải đau dạ dày thật hay không, mà còn trách mắng nó.”

“Anh cả, chẳng qua sống với Tô Đệ ba ngày mà đã tràn đầy vui vẻ, muốn thương chiều chuộng nó, những lời với nó khi đó đều đã bị em nghe thấy hết, em hận muốn chết nên mới đẩy xuống!”

“Ô, chính là đánh Tô Đệ, cũng là người sắp đặt để mọi người phớt lờ, không quan tâm nó, liên quan gì đến em.”

“Em chẳng gì hết, lỗi đều là của mọi người, các người tại sao lại chửi tôi?”

Tô Tâm đứng lên từ dưới đất, ngạo mạn vào bọn họ:

“Cho dù thế nào Tô Đệ cũng chết rồi, sau này gia đình chúng ta tốt đẹp không sao?”

“Mày…mày..”

Mẹ chỉ vào ta, tức giận đến nỗi ngất đi.

Sau khi mẹ ngất xỉu, cả đuổi Tô Tâm ra khỏi nhà, hai vì thế mà bất mãn rời đi cùng với Tô Tâm.

Sau khi mẹ tỉnh lại, tinh thần bỗng nhiên hốt hoảng, cứ luôn lên trần nhà ngây người ra.

Tôi nghĩ, không biết có phải là mẹ cũng buồn vì tôi.

13

Lúc mười mấy tuổi, khi dạ dày tôi đau đến mức ngất xỉu, tôi thường mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ phát hiện tôi ngất xỉu vì đau, cả gia đình lo lắng lòng như lửa đốt vây quanh tôi.

Bọn họ gọi bác sĩ đến nhà khám bệnh cho tôi, mẹ ôm lấy tôm vào lòng, hôn lên trán tôi và gọi A Đệ bảo bối mau tỉnh dậy.

Bà ấy hôn đến nỗi trán của tôi ngứa ngáy, tôi không nhịn ra tiếng, mở mắt ra nũng nịu gọi mẹ.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm vì tôi, để lộ ra nụ thật lòng và chân thành.

Giấc mơ rất đẹp đến nỗi tôi tỉnh dậy với niềm vui sướng tột độ, đập vào mắt tôi là một màn tối đen.

Sờ lên mặt thấy bàn tay lạnh buốt.

Không có ai biết tôi đã ngất đi một đêm.

Tôi đi xuống lầu, hai kiểu châm chọc: “ôh, không phải giả bệnh à, sao lại xuống lầu rồi?”

Những người khác thờ ơ tôi một cái, thể hiện ra biểu cảm mày không biết xấu hổ còn ra khỏi cửa.

Tôi mỉm lấy lòng, cẩn thận che đi vết thương của bản thân.

Sau đó tôi không còn mơ lại nữa, bởi vì chung quy lại thì đó chỉ là giấc mộng xa vời không thể thành hiện thực.

Khi tôi ở trên bàn mổ, vẫn còn âm thầm chờ mong bố mẹ và các xuất hiện giống như thiên thần, nắm tay tôi và với tôi đừng sợ.

Cho đến khi tôi thấy ở trong phòng phát sóng trực tiếp, Tô Tâm ăn mặc trang điểm lộng lẫy, mọi người vây quanh và tổ chức sinh nhật cho ấy. Tôi mới biết mình có suy nghĩ hoang đường như .

Trong mắt của bọn họ, tôi là đồ thừa thãi, là kém hiểu biết.

Tôi thừa nhận, cuộc phẫu thuật thất bại có cả nguyên nhân từ tôi.

Lúc đó, tôi không có ý chí sống sót, chết cũng là kết cục tất yếu.

Theo lý mà , tôi có khao khát đối với thân như , đối mặt với sự áy náy và nhớ nhung của bọn họ, tôi nên có cảm giác vui vẻ, không, tôi lại chỉ có cảm giác thản nhiên.

Khi tôi đang ham mê cực độ thì bọn họ không cho tôi, khi tôi không cần bọn họ bắt đầu nghĩ lại.

Thế sự thật là nực .

14

Có thể là vì chấp niệm tan biến, cũng có thể là vì cơ thể và linh hồn của tôi chịu tổn thương, tôi cảm giác sự vẫy gọi của một thế giới khác.

Mà việc phát trực tiếp tôi đã ồn ào rất lớn, livestream ký ức cũng bị cấm, cả vì Tô Tâm mà không quan tâm đến luật pháp, cũng đã phải nhận sự trừng nghiêm khắc của pháp luật.

Tôi thấy cả ôm lấy thân xác vụn nát của tôi hối hận không thôi, nước mắt chảy khắp mặt và bị cảnh sát bắt đi.

Khi cố lên xe cảnh sát, ấy đột nhiên ngoảnh mặt về phía tôi một cái, ánh mắt đó, áy náy và đau khổ, thương tôi vô cùng.

Sau khi Tô Tâm bị đuổi đi, phát hiện giấc mơ về giới giải trí đã tan vỡ, bản thân cũng không có khả năng kiếm tiền nên lại chạy quay về, quỳ trước mặt bố mẹ khóc to.

“Lần đẩy cả xuống sông đó, đều là hai sai khiến, ấy , nếu cả không chết thì mình không thể kế thừa công ty, cho nên ấy bảo con chết cả!”

Con ngươi của hai run rẩy, chỉ vào Tô Tâm: “Mày đang cắn lung tung gì !”

“Chính là , là ép em!”

Vì để trở về Tô gia, ấy và hai đã hoàn toàn trở mặt.

Trong cơn tức giận, hai đã đánh Tô Tâm, khi Tô Tâm ngã xuống đụng vào siêu nước nóng, bị đổ xuống khắp mặt.

Tóc và mặt đều bị huỷ.

Anh hai bị cảnh sát đưa đi vì tội cố ý thương tích, Tô Tâm sau khi bị huỷ hoại khuôn mặt và mái tóc, cả người biến thành điên điên dại dại, cầu xin cha cho tiền để phẫu thuật thẩm mỹ.

Đáng tiếc, chuỗi tiền vốn của tập đoàn Tô Thị nhanh chóng bị sản, một đồng cũng không thể cho .

Cô không chấp nhận nổi hiện thực này, điên điên khùng khùng chạy mất.

Bố cũng vì chuyện công ty sản nên già đi nhanh chóng, ông thường xuyên ngồi trên ghế, nhỏ tiếng thì thầm: “Báo ứng, đây đều là báo ứng, A Đệ, đây là báo ứng con cho chúng ta đúng không?”

Không đúng, là bản thân họ tự cho mình báo ứng.

Đương nhiên, tập đoàn Tô Thị là do thân Lâm Mẫn của tôi cho sản.

Dù sao, đến cả tôi cũng sau khi chết mới biết , tốt của mình nhát gan như chuột là đại tiểu thư của ngân hàng Lâm Thị.

Anh ba vì để xin lỗi đã chọn cho tôi một khu nghĩa trang tốt, tôi lại cảm thấy buồn nôn, tôi cảm giác bị bọn họ lễ truy điệu thật sự là bẩn con đường sang kiếp sau.

Tôi cảm nhận bản thân mình có lẽ thật sự đã sắp phải đi.

Trước khi rời đi, tôi đến gặp mẹ một lần cuối.

Tình trạng tinh thần của bà ấy không tốt cho lắm, mỗi ngày ở trong viện dưỡng lão ngẩn ngơ khoảng không trước mặt, lúc khóc lúc .

Thường xuyên gọi tên của tôi, tôi bà ấy, người mẹ tôi đã từng dựa vào và khiến tôi cầu xin thương, thì thầm: “Đừng bao giờ gặp lại.”

15

Một cơn gió nhẹ cuốn giọng của tôi đi, mẹ có chút sửng sốt run run về phía tôi.

“A…A Đệ…”

Mắt bà đỏ hoe, run rẩy muốn đến ôm tôi.

Khi còn rất nhỏ, tôi vẫn luôn mong đợi bà dành cho tôi một cái ôm, ôm tôi giống như cái ôm của Tô Tâm, cho dù chỉ là một cái.

Khi đó tôi nghĩ vòng tay của mẹ chắc chắn rất thơm.

Bây giờ tôi không cần nữa, tôi đã né đi.

Tôi bình tĩnh bà ấy, giống như dáng vẻ một người xa lạ, trong lòng không có một chút ít dao nào cả.

Mẹ à mẹ.

Rất lâu trước đây con cần mẹ, còn bây giờ con chỉ nghĩ đừng bao giờ gặp lại.

Linh hồn của tôi dần dần tan biến.

Tôi thấy mẹ đang quỳ dưới đất, gào khóc to.

Nhưng tôi rời đi mà không quay đầu lại.

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...