Ngày mà tôi chết ở trên bàn phẫu thuật đó, cả nhà đang tổ chức sinh nhật cho chị tôi. Anh cả không quan tâm nhiều: “Chết rồi sạch sẽ.” Anh hai chán ghét cau mày: “Chết rồi? Vậy thì cũng lời cho nó quá.” Anh ba tức giận đập bàn: “Nó cố ý chết vào hôm nay chính là để Tâm Tâm đón sinh nhật không được vui vẻ.” Bố mẹ ruột của tôi an ủi Tô Tâm: “Con đừng đau lòng, nó chết là đáng đời, là báo ứng.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?