10
Nhưng điều thường đến trước hạnh phúc lại là bất ngờ.
Không lâu sau sinh nhật của tôi, Cố Hoài Xuyên gặp tai nạn xe.
Tối đó, ấy ra ngoài trong cơn mưa lớn để giao hàng và vượt đèn đỏ vì một đơn hàng sắp hết giờ.
Khi tôi nhận cuộc gọi, đang trong quá trình cấp cứu tại bệnh viện.
Cố Phu nhân, người vốn luôn cao quý thanh lịch, đứng trước cửa phòng cấp cứu và lớn tiếng mắng chửi tôi:
“Diệp Lãm Âm, rốt cuộc định nó đến mức nào nữa mới vừa lòng?”
“Để nó phải chịu khổ, đi những công việc thấp hèn như thế này, đó là nó sao?”
Tôi chỉ biết lắc đầu ngơ ngác.
Tôi chỉ biết rằng, nếu Cố Hoài Xuyên không qua khỏi, thì tôi chắc chắn cũng không thể sống tiếp.
May mắn thay, nhờ có sự chăm sóc y tế tốt nhất, Cố Hoài Xuyên đã thoát khỏi nguy hiểm.
Anh ấy nằm trong phòng ICU suốt một tháng mới tỉnh lại.
Câu đầu tiên ấy sau khi tỉnh dậy là:
“Con muốn cưới Diệp Lãm Âm.”
Trải qua chuyện này, Cố phu nhân hoảng sợ đến hồn bay phách lạc, cuối cùng cũng nhượng bộ đồng ý để chúng tôi ở bên nhau.
Cái giá phải trả là Cố Hoài Xuyên đã bị tổn thương não, sau vụ tai nạn, trí nhớ của bắt đầu có vấn đề, thường xuyên quên những việc mình đã .
Vì , tôi có thể hiểu tại sao ta mình không đụng chạm đến Nguyễn Vy.
Không phải vì ta không , mà vì ta không nhớ.
Lúc đó, có lẽ tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, kết cục giữa chúng tôi lại thành ra thế này.
Trách ai đây?
Trách cốt truyện quá kịch tính, hay là trách chúng tôi cuối cùng không có duyên để đi hết chặng đường?
Hoặc có lẽ là do lòng người dễ thay đổi.
Anh ấy từng có thể vì tôi mà chết, điều đó cũng không ngăn cản ta sau này một người phụ nữ khác.
Cũng may, tôi vẫn có thể rút lui đúng lúc, không đến nỗi có một kết cục bi thảm như trong những dòng bình luận.
Tôi lặng lẽ Cố Hoài Xuyên, đôi mắt cay xè không thể mở ra.
Tôi nghĩ, đây có lẽ là đêm cuối cùng của chúng tôi.
Từ ngày mai, chúng tôi sẽ là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp lại, không còn liên quan đến nhau.
Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Cố Hoài Xuyên đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ta ngồi trên giường, cúi đầu không một lời.
Nhìn thấy cảnh đó, tôi cũng không muốn kéo dài thêm, càng không muốn nhớ lại những lời ta trong cơn điên cuồng tối hôm qua.
“Không sao thì đi đi, đừng tìm tôi nữa. Dù có tìm cũng vô ích, gần đây tôi đang tiếp với một dự án phim ở nước ngoài, nếu thuận lợi, có lẽ tôi sẽ không quay về nữa.”
Cố Hoài Xuyên vẫn không có phản ứng gì.
Một lúc lâu sau, ấy mới ngẩng đầu lên, khẽ :
“Anh biết em sẽ không tin nữa.”
“Kể từ sau vụ tai nạn, nhiều chuyện không thể nhớ rõ, bao gồm cả cái đêm ngớ ngẩn bảy năm trước.”
“Mặc dù không nhớ đêm đó đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất có thể chắc chắn là, không chạm vào Nguyễn Vy, bởi vì đêm đó, có người đã gọi tên em bên tai .”
Tôi sững sờ trong hai giây, không hiểu lắm ý của Cố Hoài Xuyên.
Anh ấy cũng không giải thích thêm, lặng lẽ đứng dậy và rời đi.
Thôi, dù sao kết cục cũng giống nhau, chẳng có gì để băn khoăn nữa.
Tôi nằm trên giường, đờ đẫn trần nhà, như thể mọi thứ đã thuộc về kiếp trước.
Cố Hoài Xuyên, tạm biệt.
Mãi mãi không gặp lại.
11
Ba ngày sau, tôi nhờ chị quản lý Đường giúp tôi chuẩn bị tham gia một đoàn phim mới, càng nhanh càng tốt.
Chị ấy lại tôi qua điện thoại:
“Sao mà chăm chỉ thế? Sắp kết hôn rồi mà vẫn cứ nghĩ đến việc quay phim à? Cố thiếu gia nhà em có chịu để em đi không?”
Tôi lúng túng vô cùng, chỉ có thể vội vàng tìm cách qua loa.
Nếu đột ngột tuyên bố hủy bỏ hôn ước, chắc chắn sẽ ra rất nhiều đồn đoán, lúc đó, mọi chỉ trích có lẽ sẽ đổ về phía tôi.
Trước khi nghĩ ra cách giải quyết, tôi chỉ có thể trì hoãn.
Xử lý xong cuộc gọi với chị Đường, tôi bắt đầu nghĩ về cách đối phó với sự việc này sao cho thiệt ít nhất.
Nếu tôi sự thật, thì không chỉ có thể rút lui một cách hoàn hảo như một nạn nhân, mà còn có thể tận dụng cơ hội để kiếm thêm chút đồng cảm.
Nhưng đồng thời, mẹ con Nguyễn Vy chắc chắn sẽ phải chịu đựng làn sóng tấn công khủng khiếp từ mạng xã hội.
Điều đó không phải là điều tôi mong muốn.
Khi tôi đang cầm điện thoại đau đầu suy nghĩ, màn hình đột nhiên sáng lên.
Nguyễn Vy gửi tin nhắn hẹn gặp tôi tại quán cà phê gần nhà họ Cố vào ngày mai.
Tôi có chút bất ngờ, rõ ràng hôm đó tôi đã mọi thứ đủ rõ ràng rồi.
Nhưng ấy rất khẩn thiết, liên tục cầu tôi phải đến gặp.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, ngày hôm sau đến quán cà phê vào giờ đã hẹn.
Tuy nhiên, người ngồi tại chỗ lại là Nguyễn Ninh:
“Dì xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tôi sửng sốt, quanh tìm kiếm:
“Sao lại là cháu? Mẹ cháu đâu?”
Nghe , trên má hồng hồng của Nguyễn Ninh hiện lên một nụ ranh mãnh:
“Không cần tìm đâu, người hẹn xinh đẹp ra đây là cháu.”
Tôi càng thêm bối rối, thầm nghĩ chẳng lẽ đứa bé này đến để cảnh báo tôi tránh xa cha mẹ thằng né, nếu không tôi sẽ gặp rắc rối lớn?
Tôi nhớ trong những dòng bình luận có rằng cậu bé này là một thiên tài…
Thấy tôi ngẩn ngơ, nụ trên môi Nguyễn Ninh càng sâu hơn một chút, đôi mắt to tròn sáng long lanh thẳng vào tôi:
“Dì ơi, dì cũng có thể thấy những dòng bình luận, đúng không?”
Trong chốc lát tôi như bị sét đánh trúng, kinh ngạc đến mức gần như quên cả thở.
Tôi mở to mắt, hàng loạt lời mắc kẹt trong cổ họng, mãi không thốt ra .
“Không cần ngạc nhiên đâu, dì không phải là người đầu tiên thấy bình luận, và cũng sẽ không phải là người duy nhất.”
Nguyễn Ninh bình tĩnh đến kỳ lạ, hành và cách cư xử không giống một đứa trẻ bảy tuổi chút nào.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu tôi hiện lên vô số khả năng, xuyên không?
Hệ thống?
Trùng sinh?
Tôi rối bời.
Ban đầu tôi chỉ có một thắc mắc, giờ thì câu hỏi nhiều đến mức tôi không biết phải hỏi từ đâu.
Nguyễn Ninh có thể thấy bình luận, Nguyễn Vy thì sao?
Cậu bé này hiểu bao nhiêu về cốt truyện? Và tại sao cậu bé lại lấy danh nghĩa của Nguyễn Vy để hẹn gặp tôi?
“Dì ơi, dì có thắc mắc tại sao cháu biết dì có thể thấy bình luận không?” Nguyễn Ninh trúng ngay mối bận tâm của tôi, sau đó tiếp tục:
“Thực ra rất đơn giản, hôm đó phản ứng của dì quá bình tĩnh, như thể đã dự đoán trước mọi chuyện. Quan trọng nhất là, dì hoàn toàn khác với những gì bình luận đã .”
Tôi lập tức hít sâu một hơi lạnh, không nhịn hỏi:
“Vậy hôm nay cháu đến gặp dì là ý của mẹ cháu sao? Hai người muốn gì?”
Nguyễn Ninh lắc đầu:
“Không, mẹ cháu không biết gì cả.”
“Cháu mong dì có thể cho cháu chút thời gian, để cháu hết những gì sắp .”
Nói xong, Nguyễn Ninh lấy ra một cuốn sổ dày cộp từ trong chiếc ba lô nhỏ đặt bên cạnh:
“Cách đây khoảng hai năm, cháu bắt đầu thấy những dòng bình luận lơ lửng trong không trung, ban đầu cháu không biết đó là gì. Sau này mới phát hiện ra, hóa ra đó chính là số phận của chúng ta, như một chươngg trình đã cài đặt sẵn, từ lâu đã viết sẵn kết cục cuối cùng.”
“Nói thật, khi thấy kết cục đó, cháu chẳng hề vui chút nào. Mẹ cháu những năm qua vì cháu mà phải chịu rất nhiều khổ cực, có thể trong câu chuyện, những điều đó chỉ miêu tả qua loa vài dòng, đối với chúng cháu, đó là bảy năm thật sự, đầy đau khổ và không dễ gì vượt qua.”
“Vì , từ khi có nhận thức, người mà cháu luôn mong muốn tìm thấy, chưa bao giờ là bố.”
“Mà là thủ phạm.”
Tay tôi run rẩy rơi chiếc thìa, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Ninh, ánh mắt chứa đầy sự băng giá thấu xương.
Thủ phạm mà Nguyễn Ninh nhắc đến, chẳng phải là Cố Hoài Xuyên sao?
Tôi cúi đầu, không ngừng khuấy cà phê, giọng ngày càng yếu ớt:
“Thảo nào hôm đó, cháu lại chặn chúng ta trước mặt bao người.”
“Đúng , cháu không có ý định trả thù hai người, bởi vì Cố tiên sinh, vốn không phải là cha của cháu.”
“Tất nhiên, ấy cũng không phải là thủ phạm đó.”
Bạn thấy sao?