Tôi?
Chẳng lẽ cậu ta định đánh tôi sao?
Cậu nhóc này, tôi đã mua cho bao nhiêu đồ ăn vặt khi cậu còn nhỏ!
Tôi không còn thiết tha gì nữa.
“Tôi không biết đánh nhau đâu.”
7
Ánh hoàng hôn đỏ rực hắt lên mảng rêu tường, tôi nhắm mắt lại.
Lại nghe cậu ta :
“Đói rồi.”
Đói?
Tôi vội : “Hay tôi mời cậu một bữa, chuyện này coi như bỏ qua không?”
Dù vào thế giới này, tôi vẫn chẳng có bao nhiêu tiền.
Thời tiết đầu thu hơi se lạnh.
Trong tiệm tiện lợi, tôi và Giang Tuần Dã ngồi đối diện nhau, bát mì gói ở giữa.
Cậu ta : “Cô cho tôi ăn cái này?”
Tôi chỉ tay: “Trong đó còn có một cây xích nướng.”
Giọng không chắc chắn cho lắm.
Cậu ta giờ không còn là thằng nhóc mấy tuổi nữa, cao hơn cả tôi.
Tôi không thể nào đánh vào mông cậu ta mỗi khi cậu không ngoan nữa.
Thấy cậu ta không ăn, tôi kéo bát mì về phía mình.
“Đã không thích thì tôi ăn giùm.”
Bát mì còn chưa tới chỗ tôi thì bị một bàn tay trắng trẻo thon dài giữ lại.
“Ai tôi không ăn?”
Kẻ kén ăn trước đây giờ ăn mì gói ngấu nghiến.
Đói đến mức nào rồi?
Tôi nuốt nước bọt: “Tôi không tranh với cậu.”
Cậu ta: “Ai biết .”
“……”
Ánh đèn trong tiệm hắt lên mắt cậu ta, như viên ngọc trong suốt.
Nốt ruồi dưới mắt lại tăng thêm vài phần mị.
Dù ăn mì gói, cậu ta vẫn đẹp trai đến mức không thể rời mắt.
Tôi rất thắc mắc tại sao cậu ta lại thế giới này sụp đổ.
Tôi: “Sao cậu lại đánh Cố Ngôn?”
Cậu ta: “Đánh người cần lý do à?”
Cậu ta đặt chiếc dĩa xuống, ánh mắt dừng lại trên người tôi.
“Ngược lại, với cậu ta có quan hệ gì? Cứ tưởng gan to lắm, sợ như thế còn dám bảo vệ cậu ta.”
Tôi cảm giác trong lời của cậu ta có ý gì khác: “Chúng tôi chỉ là học thôi!”
“Chỉ là học? Chẳng lẽ chó hoang ngoài đường cũng muốn cứu?”
Miệng lưỡi đ,ộc á,c thật.
Tôi nhớ lại thiết lập ban đầu của Giang Tuần Dã.
Cậu ta gia thế hiển hách, tính khí thì tệ, ăn cực kỳ cay nghiệt.
Ngoại trừ nữ chính, không ai chịu nổi cái tính chó này.
Nhưng tất cả vẫn bắt nguồn từ việc cậu ta thiếu thốn thương.
Tôi áy náy mua thêm một cây xích nướng cho cậu ta.
Cậu ta nhướng mày: “Cô chột dạ gì thế?”
Tôi: “Nếu là cậu bị đánh, tôi cũng sẽ ra mặt ngăn cản.”
Gương mặt lạnh lùng của cậu ta khựng lại, không biết có phải ảo giác của tôi không mà dịu đi nhiều.
Cậu ta quay mặt sang chỗ khác.
“Không cần bảo vệ.”
8
Chuyện Cố Ngôn bị đánh, không biết sao lại lan ra cả trường.
“Cố Ngôn? Cậu nam sinh đẹp trai, ít đó hả?”
“Đẹp trai thì gì, nghe nhà cậu ta rất nghèo, còn có bà nội bệnh tật không có tiền chữa trị.”
“Tôi còn nghe cậu ta vì kiếm tiền mà sau giờ học hay đi bồi rượu trong quán bar, chắc bị bà chị nào bao nuôi rồi.”
“Bị đánh là đáng đời, loại người này ai thèm quan tâm.”
Bây giờ cả trường đều truyền tai nhau rằng Cố Ngôn là người xấu, có quan hệ bất chính với nhiều người.
Thịnh Hạ tức giận: “Các cậu sao có thể Cố Ngôn như thế! Tôi tin cậu ấy, cậu ấy không phải loại người đó.”
Thịnh Hạ chạy đi an ủi Cố Ngôn.
Nhìn hai người họ an ủi nhau, tôi cứ thế mà “ăn cẩu lương” liên tục.
Nhưng tôi cũng thắc mắc, chuyện tôi ra mặt giúp Cố Ngôn chẳng ai biết, lại càng không ai bàn tán.
Giờ ra chơi đi lấy nước, tôi thấy nhóm của Giang Tuần Dã đi ngang qua.
Cậu ta dừng lại bên cạnh tôi.
“Biết cậu ta là loại người gì rồi thì tránh xa ra.”
Chuyện này chắc chắn là cậu ta .
“Sao cậu lại nhằm vào cậu ấy?”
Theo cốt truyện, Giang Tuần Dã vì thích Thịnh Hạ mới nhằm vào Cố Ngôn.
Nhưng bây giờ cậu ta chưa quen Thịnh Hạ, càng không có hứng thú với ấy.
Thế mà vẫn nhắm vào Cố Ngôn hết lần này đến lần khác.
Giang Tuần Dã nheo mắt: “Có à?”
“Có, không thì tại sao hôm đó cậu lại đánh cậu ấy?”
“Là cậu ta đánh tôi trước, tôi chỉ đánh trả thôi.”
Cậu ta vô tội.
Tôi nhức đầu.
Đúng là đến tuổi nổi loạn, còn khiến người ta tức hơn hồi nhỏ.
Nhưng dù sao đây cũng là phản diện tôi tự tay viết ra.
Trong tay tôi bỗng có gì đó.
“Đột nhiên không muốn ăn nữa, cho đấy.”
Về lớp, tôi mở ra, phát hiện đó là một hộp điểm tâm tinh xảo.
Chỉ bề ngoài đã biết nó rất đắt tiền.
Tôi cắn thử một miếng.
Vị ngọt nhẹ nhàng lan tỏa khắp miệng.
9
Tôi điều tra lý do vì sao hôm đó Giang Tuần Dã chặn Cố Ngôn trong hẻm nhỏ.
Mới biết thật ra là Cố Ngôn ra tay trước.
Một người ăn chơi của Giang Tuần Dã thích Thịnh Hạ, liên tục quấy rối ấy.
Cố Ngôn đã đứng ra bảo vệ Thịnh Hạ, có lẽ là sự đối nghịch tự nhiên giữa nam chính và phản diện.
Cậu ta đánh nhầm người, vào Giang Tuần Dã.
Với tính cách thù dai của Giang Tuần Dã, chắc chắn cậu ta không bỏ qua cho Cố Ngôn.
Thế nên, chẳng phải chuyện gì quá bất ngờ, cũng vẫn liên quan đến nữ chính Thịnh Hạ.
Nếu hôm đó người đến hẻm nhỏ không phải tôi mà là Thịnh Hạ,
thì Giang Tuần Dã sẽ gặp ấy lần đầu tiên.
Sau đó dần dần bị ấy thu hút.
Thế giới tiểu thuyết sụp đổ có lẽ vì phản diện có chấp niệm quá sâu với nữ chính, cuối cùng kéo nam nữ chính cùng ch,et chung.
Nhưng hiện tại vì sự xuất hiện của tôi, đã tránh lần gặp gỡ giữa phản diện và nữ chính.
Dù Giang Tuần Dã vẫn không ưa Cố Ngôn, đã không có chất tác khiến cậu ta phát đ,iên sau này.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng hiểu mình đã hiểu lầm Giang Tuần Dã.
Phải tìm cơ hội xin lỗi cậu ta.
Nhưng mấy ngày sau cậu ta không đến trường.
Đúng lúc tôi đang lo lắng sao để gặp cậu ta, thì chạm mặt một trong những tay chân của cậu ta.
Đó là Từ Dương, con nhà giàu mới nổi, gia đình có chút tài sản.
Hắn không có bản lĩnh lớn, luôn muốn nịnh bợ những người như Giang Tuần Dã, người thừa kế tập đoàn hàng đầu.
Hắn chặn tôi lại, đôi mắt nhỏ nheo nheo:
“Tôi nhớ , lần trước chính hỏng hứng thú của Giang ca, giờ đưa đến để xin lỗi Giang ca.”
Đang lúc tôi muốn gặp Giang Tuần Dã, tiện nước đẩy thuyền.
Địa điểm là một hội quán, bên trong lộng lẫy xa hoa, nơi tụ tập của những kẻ có tiền.
Người phục vụ dẫn tôi đi.
Tôi ngang ngó dọc.
Từ Dương tôi đầy khinh bỉ.
“Tưởng cao sang lắm, nghe gặp Giang ca thì vội vã đến ngay.”
“Nếu lát nữa Giang ca không thích , thì chúng ta có thể vui vẻ chút nhỉ.”
Tôi : “Xấu quá, từ chối thẳng.”
Hắn tức giận: “Cô! Hừ, cũng không soi gương mà xem mình là loại gì!
“Giang ca là người thừa kế tập đoàn Lâm Phong, nào không như hổ đói lao vào? Với nhan sắc này, ta chẳng để mắt đâu! Chỉ có tôi thấy còn chút đáng thôi.”
Tôi không để tâm: “Cậu ta tài giỏi vẫn sợ côn trùng mà.”
Từ Dương sững sờ, ánh mắt đầy kinh ngạc:
“Sao biết?!”
Vì hồi nhỏ tôi từng lấy côn trùng dọa cậu ta.
Giữ vẻ bí ẩn đó, tôi đẩy cửa bước vào.
Bên trong ánh sáng mờ ảo rất náo nhiệt.
Giang Tuần Dã ngồi ở giữa, vẻ mặt lười biếng, chân mày hơi nhíu lại mang theo sự u ám.
Ngay khoảnh khắc tôi bước vào, ánh mắt cậu ta đã dừng lại trên người tôi.
“Ai dẫn ta tới đây?”
Từ Dương đáp: “Giang ca, lần trước chính ta hỏng chuyện của , lần này tôi dẫn ta đến xin lỗi cậu.”
Giang Tuần Dã không biểu cảm.
“Tất cả, dập thuốc đi.”
Giây tiếp theo,
tay tôi bị cậu ta nắm lấy tự nhiên, sau đó bị kéo vào lòng cậu ta.
10
Trong phòng, tất cả mọi người đều không dám tin chúng tôi.
“Giang ca, ấy…”
“Cô ấy là của tôi.”
Tôi sững người.
Tôi không biết chuyện này bao giờ?!
Từ Dương cũng ngạc nhiên: “Giang ca, sao bọn tôi chưa nghe có ?”
Giang Tuần Dã: “Vừa mới quen thôi.
“Là ấy theo đuổi tôi, tôi đồng ý rồi.”
Tôi theo đuổi cậu ta lúc nào?!
Tôi thoát khỏi vòng tay của cậu ta, “Cậu đừng lung tung.”
Cậu ta: “Cô nghĩ tôi đang lung tung sao?”
Ánh mắt của những người khác khiến tôi chỉ muốn chui xuống đất.
Tôi hạ thấp giọng: “Tôi theo đuổi cậu bao giờ?!”
“Từ ngày xuất hiện, đến rồi thì đừng mong rời đi.”
Cậu ta tôi, ánh mắt nghiêm túc.
“Nếu không theo đuổi tôi, tôi cũng sẽ không tha cho .”
Cả người tôi run lên.
Lời tỏ như một lời đe dọa này khiến tôi choáng váng.
Lời xin lỗi đã quên sạch trong đầu.
Tôi vội vàng bỏ đi như chạy trốn.
Trong đầu tôi liên tục vang lên câu đó:
“Đến rồi thì đừng mong rời đi.”
…… Là ý gì chứ?
11
Tôi hết lần này đến lần khác từ chối những buổi hẹn của Giang Tuần Dã.
Quà và đồ ăn vặt cậu ta tặng, tôi đều không nhận.
Tôi không hiểu sao cậu ta lại thích tôi.
Chúng tôi mới chỉ gặp nhau vài lần mà thôi.
Về sau, tôi gần như tránh mặt cậu ta.
Kết quả, cậu ta hóa thành một “bóng ma u ám.”
Đi đâu tôi cũng cảm thấy có ai đó đang âm thầm theo dõi mình.
Toàn thân lạnh buốt, đặc biệt là khi tôi giỡn chuyện với nam nữ chính.
Đến mức Thịnh Hạ và Cố Ngôn cũng cảm nhận .
“Dạo này lạnh thật đấy, đặc biệt là phía sau lưng, cứ lạnh ngắt, không biết có oan hồn nào quanh đây không?”
Oan hồn thì không, có một “bóng ma u ám” thì đúng hơn.
Bạn thấy sao?