Ngày tôi phát hiện ra Tống Tri Hoài phản bội, ấy thẳng thắn với tôi rằng ấy đã người khác rồi. Và sau khi chia tay không bao lâu , ấy nhanh chóng công khai mối quan hệ với đó.
Tôi đã từng bắt gặp họ ngọt ngào trao nhau nụ hôn giữa phố đông đúc người qua kẻ lại.
Anh ấy hứa với đó rằng sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, cũng giống như lời hứa mà đã từng với tôi.
1
“Alo? Anh Tống, Tống Tri Hoài có ở ký túc xá không? Em gọi cho ấy mà không ai bắt máy.”
Hôm nay là kỷ niệm ba năm nhau của tôi và Tống Tri Hoài, tôi không cho ấy biết là mình sẽ đến, định tạo một bất ngờ cho .
Nhưng tôi đã gọi điện suốt nửa tiếng mà không bắt máy, nên đành gọi cho cùng phòng của .
“À, em dâu à. Tri Hoài không ở cùng em sao? Hôm qua nghe thấy lễ tân của khách sạn Toàn Ký gọi cho ấy, còn hỏi xem em có định đến hôm nay không, ấy bảo có.”
Tôi sững người trong chốc lát.
Anh ấy rằng Tống Tri Hoài đã ra ngoài khoảng một giờ trước, bảo tôi cứ đến thẳng khách sạn tìm ấy.
Sau khi cảm ơn và cúp máy, tôi đứng bên lề đường rất lâu, cố gắng đè nén những nghi ngờ đang trào dâng trong lòng.
Không phải tôi tự lừa dối bản thân, mà là tôi thật sự không thể tin rằng Tống Tri Hoài sẽ phản bội mình.
Tôi bắt một chiếc taxi và đi thẳng đến khách sạn Toàn Ký. Ngồi trong xe, tôi không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng.
Khi đến nơi, sau khi trao đổi một lúc với lễ tân, ấy mới cho tôi biết số phòng của Tống Tri Hoài. Tiện thể, ấy còn với tôi với vẻ mặt phức tạp rằng ấy đã đi cùng một .
Cảm giác toàn thân như vừa rơi vào hầm băng, tôi gật đầu, “Cảm ơn.”
Lễ tân không thêm gì, ánh mắt cuối cùng ấy tôi có vẻ đầy thương cảm.
Tôi ngồi trên ghế sofa ở sảnh, không lên phòng tìm , cũng không gọi điện thêm cho nữa.
Tôi chỉ ngồi đó, không gì cả.
Không biết đã bao lâu trôi qua, bình minh dần ló rạng. Giữa dòng người lũ lượt trả phòng, tôi đã thấy Tống Tri Hoài và kia. Tôi nhận ra ấy, là đàn em từng mang nước cho Tống Tri Hoài.
Gần như ngay khi bước vào sảnh, Tống Tri Hoài đã thấy tôi, nét thỏa mãn trên gương mặt ấy vẫn chưa kịp biến mất.
“Á Ngọc…” Anh ấy đứng sững lại, cau mày tôi.
Tôi người trước mặt, bỗng dưng cảm thấy như mình không còn nhận ra ấy nữa, thật sự rất xa lạ.
Tống Tri Hoài mà tôi từng biết, năm năm trước khi thấy những vết bầm tím do bạo hành trên người tôi, đã ôm chặt tôi và bảo tôi đừng sợ, hứa rằng sau khi tốt nghiệp sẽ đưa tôi đi.
Ba năm trước, khi chụp ảnh tốt nghiệp, ấy đỏ mặt tỏ với tôi.
Hai năm trước, giữa mùa đông lạnh giá, vì lo lắng cho vết thương của tôi, ấy đã ngồi tàu hỏa suốt đêm để đến bên tôi.
Thậm chí mới nửa năm trước, tôi vẫn còn nằm trong vòng tay , cùng nhau mơ mộng về tương lai, về một đám cưới.
Suốt ba năm bên nhau, ấy luôn chăm sóc tôi chu đáo, dù chúng tôi xa, tôi chưa từng thiếu cảm giác an toàn.
Nhưng cuối cùng, một người tốt như ấy cũng có thể phản bội.
2
Tôi và Tống Tri Hoài là thanh mai trúc mã, từ cấp hai đến cấp ba đều học chung một lớp.
Khi mới quen, gia đình tôi chưa bị tan vỡ.Tôi cũng giống như ấy, chỉ là một học sinh bình thường trong một trường trung học bình thường. Điểm khác biệt là, khi đó ấy đã rất cao.
Lên lớp 11, mẹ tôi ngoại và bị bố tôi phát hiện, bố mẹ ly hôn, mẹ từ bỏ quyền nuôi dưỡng tôi.
Bố tôi, dù vẫn đi bình thường như trước, sau khi tan , ông ấy bắt đầu uống rượu và đánh đập tôi. Ông chỉ vào mặt tôi, mắng rằng tôi không phải là con ruột của ông, kéo tóc tôi đập vào tường, mắt đỏ ngầu gào lên bảo tôi đi chết đi cho khuất mắt ông.
Hôm đó, tôi đi học với vết bầm rất lớn trên đầu. Vừa hết tiết học đầu tiên, Tống Tri Hoài đã kéo tôi ra hành lang vắng người.
“Ai ?” Anh ấy chằm chằm vào vết bầm tím trên trán tôi, giọng đầy nghiêm trọng.
Tôi không muốn cho ấy biết, cảm thấy quá xấu hổ, nên chỉ xoa đầu và , “Cậu cái này à, tối qua ở nhà mình vô đập vào thôi mà.”
Tôi nghiêm túc ấy, “Nó có ảnh hưởng đến vị trí xinh đẹp nhất thế giới của mình không?”
“Đừng có đánh trống lảng.” Anh ấy cau mày, “Đầu thì có thể là vô đập vào, còn cánh tay của cậu thì sao?”
Tôi theo ánh mắt ấy, thấy cánh tay mình vô bị lộ ra, cũng đầy những vết bầm đen mới có,cũ cũng có, chằng chịt đè lên nhau.
“Ai đánh cậu?” Anh ấy bước thêm một bước lại gần.
Tôi mệt mỏi tựa vào tường, quay đầu ra ngoài cửa sổ, “Tống Tri Hoài, khi nào chúng ta mới tốt nghiệp đây?”
Khi chuông báo vào tiết học thứ hai vang lên, tôi và Tống Tri Hoài đang ngồi ở góc sân khấu chào cờ.
Tôi cầm lon Coca, cúi đầu và kể cho ấy nghe mọi chuyện xảy ra trong gia đình tôi.
Anh ấy tôi, như đang suy nghĩ xem cách nào có thể giúp tôi.
Tôi nhạt, “Đừng suy nghĩ nữa, Tiểu Tống, không có cách nào đâu. Ở chỗ bọn mình tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng, không có ai, dù là cậu hay dì, dám lên tiếng giúp mình đâu.”
“Vậy thì báo cảnh sát.”
Tôi lắc đầu, “Mấy vết thương này chẳng đáng gì, cảnh sát cùng lắm chỉ giáo dục một lần rồi thôi.”
Ngay lập tức, tôi cảm thấy cổ tay mình bị ấy nắm chặt. Tôi biết ấy cũng bất lực. Anh ấy lớn lên không có cha, chỉ có mẹ nuôi dưỡng, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Chúng tôi không phải là những người có sẵn “bàn tay vàng” trong cuộc đời, chỉ là những học sinh trung học bình thường, gia đình bình thường, học lực cũng bình thường.
Chúng tôi thậm chí có thể còn không phải là “bình thường,” mà mang theo một chút bi kịch.
Bạn thấy sao?