9
Tiết Mộng hỏi tôi muốn gì.
Tôi như không , : "Ly hôn! Để các người sống bên nhau!"
Tiết Mộng môi run rẩy: "Trước đây mình chưa bao giờ nghĩ như , sau này cũng không.
Thư Ninh, mình sẽ không sống cùng ấy đâu!"
Lời ấy nghiêm túc như đang thề thốt.
"Thật sao?"
Tôi ra ngoài cửa sổ.
Vậy thì chúc mừng Chu Vũ Hành đã phí công vô ích rồi.
Cô ấy : "Cậu muốn ly hôn, thì ly hôn đi!"
Trước khi đi, ấy hỏi tôi: "Thư Ninh, chúng ta vẫn là chứ?"
Tôi không trả lời câu hỏi đó.
Chỉ với ấy: "Tiết Mộng, lần này cậu tôi tổn thương còn nhiều hơn cả Chu Vũ Hành!"
Tôi và Tiết Mộng thực sự lớn lên cùng nhau, từ mẫu giáo cho đến khi kết hôn, chưa bao giờ rời xa nhau.
Lúc đó, hai gia đình chúng tôi sống rất gần nhau, ở chung một tòa nhà.
Bố mẹ ấy thường xuyên cãi vã đánh đập nhau.
Cô ấy rất sợ, thường trốn trong hành lang khóc lóc.
Lúc đó tôi sẽ nắm tay ấy, dẫn ấy về nhà.
Chúng tôi cùng ăn cơm, cùng chơi trò chơi, cùng bài tập, cùng ngủ.
Từ mẫu giáo cho đến hết cấp ba.
Khoảng cách xa nhất giữa chúng tôi cũng chỉ là từ lớp một đến lớp ba.
Sau đó, chúng tôi đã cố gắng thi vào cùng một trường đại học, cùng đến một thành phố.
Mẹ tôi : "Đến lúc đó hai đứa kết hôn thì ở chung một chỗ cũng !"
Tiết Mộng gật đầu.
"Cháu không thể rời xa Thư Ninh!"
Thật nực .
Tôi bị người mà tôi tin tưởng nhất phản bội như , đúng là đáng đời tôi!
Chu Vũ Hành về nhà vào lúc hoàng hôn.
Anh với tôi: "Thư Ninh, chúng ta chỉ đang giúp đỡ Tiết Mộng thôi. Cô ấy là tốt nhất của em, em cũng không nỡ thấy ấy buồn, đúng không?" Anh : "Chúng ta chỉ ly hôn giả thôi, khi thời điểm chín muồi, chúng ta sẽ tái hôn. Nếu em không yên tâm, sẽ chuyển tất cả tài sản cho em."
Tôi người đàn ông trước mặt.
Nhìn bị cho mụ mị.
Nhìn tự lừa dối bản thân.
"Được, chúng ta ly hôn!"
Quá trình ly hôn diễn ra rất thuận lợi và nhanh chóng.
Thỏa thuận ly hôn là chuẩn bị.
Nhà cửa, xe cộ và tiền tiết kiệm đều chuyển cho tôi.
Ngày nhận giấy chứng nhận ly hôn, tôi đã tiễn Chu Vũ Hành ra khỏi nhà.
Anh ngây người một lúc, vẻ mặt khó hiểu.
"Ý em là gì?"
Tôi : "Nhà là của tôi, chúng ta đã ly hôn rồi, phải ra ngoài không phải rất bình thường sao?"
"Chúng ta chỉ ly hôn giả thôi."
"Ai bảo như ?"
"Thư Ninh, rốt cuộc muốn gì?"
Tôi lạnh: "Chu Vũ Hành, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn giả với ."
Chu Vũ Hành rất thông minh, lập tức phản ứng.
"Cô gài bẫy tôi?"
"Gài bẫy à? Không phải chứ? Không phải có những cầu của mình, rồi còn đền bù cho tôi sao?"
Chu Vũ Hành tôi rất lâu.
Cuối cùng : "Cô không cần phải như , tôi và Tiết Mộng trước đây không có gì, sau này cũng sẽ không có. Tôi thật sự chỉ muốn giúp ấy, tôi và ấy không có tương lai!"
"Không liên quan đến tôi."
"Thư Ninh, rốt cuộc muốn gì?"
Nhìn Chu Vũ Hành, vẻ mặt không thể tin, thậm chí cảm thấy tôi không hiểu lý lẽ, tôi chỉ cảm thấy buồn bã.
"Chu Vũ Hành, thật sự không hiểu tôi sao? Anh thật sự nghĩ rằng tôi có thể ngơ trước sự mập mờ giữa và Tiết Mộng sao? Anh thật sự nghĩ tôi nuốt trôi cục tức này sao? Không thể nuốt trôi! Nhưng sao đây? Tôi không thể g.i.ế.c , vì hãy tránh xa tôi đi, đừng tôi ghê tởm thêm nữa!"
Lời tôi không hay ho gì.
Chu Vũ Hành đen mặt.
"Thư Ninh, đừng có ầm lên với tôi!"
Tôi khẩy .
Mặt càng lúc càng khó coi.
"Được, đừng có hối hận!"
Bạn thấy sao?