8
Chu Vũ Hành đuổi theo tôi ra khỏi bệnh viện.
Anh ta nắm lấy tay tôi, trên mặt đầy sự khó chịu.
"Thư Ninh, chúng ta chuyện đi!"
Tôi lạnh một tiếng: "Nói chuyện gì? Nói về ly hôn sao? Chu Vũ Hành, thật sự lợi !"
Chu Vũ Hành xoa xoa thái dương.
"Anh đã là ly hôn giả, chỉ muốn giúp Tiểu Mộng thôi."
"Chu Vũ Hành, những lời này bản thân có tin không?"
"Anh thật đấy, nếu em không tin thì cũng đành chịu."
Anh ta đang giả vờ mình trông như kẻ vô tội.
"Vậy thì , tôi cũng không vội. Hoặc là có thể kiện tôi, chưa bao giờ xử lý vụ kiện nào của bản thân phải không?"
Chu Vũ Hành nhíu mày, tôi.
"Liễu Thư Ninh, đang thảo luận với em, đã rồi, không có ý định ly hôn thật, chỉ là một kế sách tạm thời thôi."
Tôi lắc đầu.
"Tôi không đồng ý! Chu Vũ Hành, tôi có lý do gì để tin tưởng ?"
Chu Vũ Hành còn định gì đó điện thoại của đã đổ chuông.
Tôi muốn giật tay ra khỏi .
Anh vốn đang giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Nhưng khi thấy tên người gọi, do dự, để tôi dễ dàng rút tay ra.
"Anh có việc, chúng ta sau!"
Tôi im lặng vào cổ tay mình một lúc lâu rồi quay lưng bỏ đi.
Giữa chừng, tôi quay lại , chỉ thấy bóng lưng của Chu Vũ Hành vội vã bước vào bệnh viện.
Tiết Mộng ấy muốn chuyện với tôi.
Tôi đồng ý.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở một quán cà phê sách mà trước đây chúng tôi thường xuyên đến.
Tiết Mộng trông không tốt lắm, có thể ấy thật sự ốm, rất tiều tụy.
Khi thấy tôi, ấy luống cuống đứng dậy.
"Thư Ninh, cậu đến rồi, ngồi đi, cậu muốn uống gì?"
Tôi gọi một cốc cà phê rồi ngồi xuống.
"Nói đi, cậu muốn gì?"
Tiết Mộng mím môi.
"Đừng nghe lời Chu Vũ Hành, ta chỉ quan tâm chuyện Tiểu Bảo học hành thôi, chuyện này mình sẽ tự giải quyết, không muốn phiền vợ chồng cậu nữa!"
Tiết Mộng hiếm khi khôn ngoan như .
Cô ấy đã đưa tôi và Chu Vũ Hành vào cùng một phe, coi chuyện này như một việc mà cả hai chúng tôi muốn giúp đỡ.
Nhưng mà, đã muộn rồi!
"Tiết Mộng, cậu có thích Chu Vũ Hành không?"
Tiết Mộng liên tục lắc đầu.
"Mình không có, sao có thể chứ, sao mình có thể thích ấy?"
"Vậy thì tôi không hiểu, nếu không thích, tại sao cậu lại gửi tín hiệu cho ấy?"
"Mình không có!" Tiết Mộng kích phủ nhận: "Thư Ninh, mình thật sự không có!"
Tôi mỉm lắc đầu.
"Tiết Mộng, người lớn đều có ranh giới của mình. Nếu cậu không gửi tín hiệu “em có thể lại gần” thì ta cũng không dám quá đáng. Tất nhiên, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cậu, nếu ta không vượt qua giới hạn trước, có lẽ cậu cũng không dám đâu! Nói ra thì, cái này có phải là cảm đôi bên đồng thuận không?"
Mặt Tiết Mộng trắng bệch như ma.
Cô ấy tôi, lắp bắp.
"Thư Ninh, mình thật sự không có!"
Tôi hạ ánh mắt xuống, gương mặt lạnh lùng.
"Không có? Tiết Mộng, cậu là một người khá lãng mạn, cậu thích những cử chỉ thương của đàn ông qua từng hành nhỏ. Ví dụ như mọi thứ đều ưu tiên cậu, ví dụ như ta vội vã đến bên cậu, ví dụ như ta nhớ những sở thích của cậu, ví dụ như ta mua thuốc cho cậu mà không để cậu tự đi mua thuốc, ví dụ như chỉ có cậu mới ngồi ở ghế phụ."
"Cậu biết đấy, tôi không quan tâm đến những thứ này em cậu quan tâm. Vậy nên, hôm nay khi cậu và Chu Vũ Hành đến tìm tôi cậu lại ngồi ở ghế phụ, cậu nghĩ gì ?"
Tiết Mộng sững người tại chỗ.
Tôi chỉ vào phía đối diện.
"Trước khi các người đến, tôi đã ở đó rồi, tầm khá tốt!"
Vậy nên tôi đã thấy Chu Vũ Hành đưa Tiết Mộng đến, rồi sau khi xuống xe, còn quấn khăn cho ấy.
Bạn thấy sao?