Tiết Mộng trợn mắt tôi đầy hoảng loạn, cả người như sắp ngã.
Chu Vũ Hành bước lên một bước, định lên tiếng.
Tôi lắc đầu với .
"Người ta đã ở đây rồi, đừng ép tôi phải ầm ĩ lên!"
Tôi quay người bỏ đi mà không thèm lại.
Nghe sau khi tôi đi, Tiết Mộng đã ngất xỉu.
Chu Vũ Hành trở về thu dọn đồ đạc với tôi.
"Để ấy ở lại căn nhà cũ là vì Tạ Dương cứ phiền ấy. Lúc đầu định bàn bạc với em thời gian đó em cứ suy nghĩ lung tung, chỉ không muốn em hiểu nhầm."
Anh : "Chúng ta tạm thời nghỉ ngơi một chút, sẽ ở lại văn phòng luật vài ngày, tranh thủ chăm sóc Tiết Mộng."
"Chu Vũ Hành." Tôi gọi ấy lại: "Có phải thích Tiết Mộng rồi không?"
Chu Vũ Hành tôi, ánh mắt lạnh lùng, khẩy: "Lý Thư Ninh, em thôi đi!"
Anh rời đi mà không chút do dự.
Đột nhiên, tôi nhớ lại một câu của Tạ Dương.
Lúc đó, Tiết Mộng khóc nức nở chất vấn ấy: "Tại sao lại đối xử với em như ? Tại sao có thể đối xử với em như ? Không phải đã sẽ em suốt đời sao?"
Vậy còn Tạ Dương thì sao?
Biểu cảm của ấy lạnh lùng, giọng điệu thờ ơ.
"Trong thế giới này, mọi thứ đều thay đổi, tại sao tôi không thể thay đổi? Tại sao cảm của tôi dành cho lại không thể thay đổi?"
Điều kỳ lạ hơn là, mặc dù người phản bội là ấy, người thay lòng cũng là ấy cuối cùng ấy lại có thể một cách không hề xấu hổ: "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn."
Hình như việc không ly hôn của ấy là một loại... ban ơn?
7
Chiều hôm sau, tôi đến bệnh viện.
Trước khi đến bệnh viện, tôi đã ghé qua văn phòng luật sư của Chu Vũ Hành.
Anh không có ở đó.
Cộng sự của với tôi: "Lúc này là giờ ăn cơm, ấy chắc chắn đã đi bệnh viện rồi. Hai hôm nay ấy đều đúng giờ như ..."
Cộng sự ngừng lại, tôi một cách lúng túng.
"Anh ấy là người tốt, đối xử với mọi người rất tốt, chị đừng suy nghĩ quá nhiều."
Tôi mỉm rồi rời đi.
Chu Vũ Hành là người tốt sao?
Thật ra không phải.
Ngược lại, còn hơi lạnh lùng.
Anh rất rõ ràng về ranh giới giữa công việc của mình và chuyện của người khác.
Dùng lời : "Không đồng cảm là nguyên tắc nghề nghiệp của , cũng là sự tôn trọng đối với bản thân và người khác."
Nhiều năm qua, chưa bao giờ mập mờ với ai, cũng không những chuyện có thể dẫn đến hiểu lầm.
Nếu đối xử tốt với ai, đó là từ tận đáy lòng.
Khi tôi đến bệnh viện, Chu Vũ Hành đang dỗ dành Tiết Mộng ăn cơm.
"Em ăn chút đi, hôm nay toàn món em thích, đừng cơ thể mình như . Công việc sẽ lo, em đừng lo lắng, sẽ giải quyết, sẽ đi chuyện với Thư Ninh!"
Với tôi sao?
Nói chuyện gì?
Tôi đang nghi hoặc thì Tiết Mộng hoảng hốt nắm lấy tay Chu Vũ Hành.
"Đừng, đừng với Thư Ninh, đây là chuyện của em, không liên quan đến gia đình , em sẽ tự giải quyết, đừng can thiệp, đừng tìm Thư Ninh."
Chu Vũ Hành nhíu mày.
"Em sẽ gì? Em cho biết em chuẩn bị gì?"
Tiết Mộng cắn môi, trông vô cùng bất lực và yếu đuối.
Chu Vũ Hành thở dài, xoa đầu Tiết Mộng.
"Đừng sợ, có ở đây!"
Tôi đứng ở cửa, vô cảm tất cả.
Trong tim truyền đến cơn đau nhói, tôi nhẹ cắn đầu lưỡi, lấy cơn đau ở đó để át đi nỗi đau trong lòng.
"Các người muốn gì với tôi?"
Khi thấy tôi, Tiết Mộng lập tức tránh xa Chu Vũ Hành.
Chu Vũ Hành ngẩn người, thu tay lại, vẻ mặt mất mát.
Tiết Mộng tôi với ánh mắt đầy sợ hãi, trên mặt lộ ra nụ lấy lòng.
"Thư Ninh, cậu đến rồi."
Tôi lạnh lùng liếc ấy một cái rồi quay sang Chu Vũ Hành.
"Nói đi, rốt cuộc các người muốn gì với tôi?"
"Không có gì! Không có gì đâu!" Tiết Mộng vội vàng phủ nhận.
Chu Vũ Hành lại bước lên một bước.
"Có một chuyện muốn nhờ em giúp!"
"Chu Vũ Hành, đừng !"
Tiết Mộng muốn ngăn cản Chu Vũ Hành không cho ấy cơ hội.
Anh ta : "Thư Ninh, chúng ta ly hôn đi!"
"Thư Ninh, coi như là giúp đỡ Tiểu Mộng. Đợi khi chuyện của Tiểu Bảo ổn định, chúng ta sẽ tái hôn, không?"
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghe những lời ngớ ngẩn như .
Đến mức tôi nghi ngờ có phải tai tôi bị hỏng rồi không.
"Anh gì?"
Tiết Mộng mặt mày tái nhợt, níu lấy tay áo Chu Vũ Hành, líu ríu cầu xin.
"Em cầu xin , đừng nữa!"
Chu Vũ Hành dường như đã quyết tâm.
"Thư Ninh, chúng ta ly hôn đi, chỉ tạm thời thôi!"
"Im đi, Chu Vũ Hành! Thư Ninh, đừng nghe lời ta, ta đang nhảm!"
Chu Vũ Hành giận dữ.
Anh nhíu mày, Tiết Mộng, lạnh lùng : "Em có lại mình trong gương không? Em bây giờ tiều tụy đến mức nào? Chuyện này em đừng can thiệp, nghe !"
Tiết Mộng khóc.
Chu Vũ Hành muốn đưa tay lau nước mắt cho ấy rồi kiềm chế, trên mặt đầy vẻ kìm nén sâu sắc.
Nhìn thật sự rất khó chịu.
Tôi im lặng nắm chặt thoả thuận ly hôn trong tay, rồi nhét nó vào túi.
"Chu Vũ Hành, mơ đi!"
Nếu là như thì việc phân chia tài sản phải xem xét lại rồi.
Bạn thấy sao?