5
Gần đây, Chu Vũ Hành đi rất tích cực, ra ngoài từ rất sớm, khi tôi thúc dậy thì đã không còn thấy nữa.
Anh đã mua bữa sáng cho tôi, để trên bàn, còn để lại một tờ giấy nhắc nhở tôi nhớ ăn sáng. Tôi chằm chằm vào đồ ăn trên bàn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không đũa.
Tôi nhận cuộc gọi từ bộ phận quản lý bất sản vào lúc giữa trưa.
Bọn họ hỏi tôi liệu có phải tôi quên tắt vòi nước ở nhà không, cư dân dưới lầu đã phàn nàn về việc nước rò rỉ.
Thật là vô lý.
Căn nhà đó đã lâu không có ai ở, ngay cả van chính cũng đã tắt, sao có thể rò rỉ ?
Tôi vội vã chạy đến đó.
Kết quả đúng là lỗi của chúng tôi.
Vòi nước trong phòng tắm đang xả nước ầm ầm, nước đã tràn ra sàn.
Tôi vội vàng tắt vòi nước, rồi xin lỗi cư dân dưới lầu, thỏa thuận về việc bồi thường.
Tôi gượng, nghe những lời chỉ trích và than phiền từ người khác, cuối cùng cũng giải quyết vấn đề.
Sau khi tiễn cư dân dưới lầu, tôi lập tức sa sầm mặt.
Bộ phận quản lý hỏi tôi có phải đã cho căn nhà không, hiện tại có ai đang sống ở đó không?
Ai đang sống ở đó?
Là Tiết Mộng.
Không ngờ phải không?
Tôi cũng không ngờ.
Khi tôi thấy bức ảnh của ấy và con trai ấy trên tủ đồ, tôi đã có một khoảnh khắc chóng mặt.
Có phải mắt tôi mù rồi không?
Tôi tưởng mình đủ bình tĩnh.
Nhưng khi tôi lấy điện thoại ra định gọi, tôi mới nhận ra tay mình đang run.
Thật là xấu hổ, tay tôi run rẩy như cầy sấy.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn hét, tôi gọi điện cho Chu Vũ Hành.
Không ai nghe máy.
Lại gọi cho Tiết Mộng.
Vẫn không ai nghe máy.
Tôi phải suy nghĩ thế nào đây?
Tôi có thể suy nghĩ thế nào?
Không dừng lại, tôi trực tiếp đến công ty của Chu Vũ Hành.
Có thể không có ở đó, cũng có thể có.
Nếu có ở đó, tôi sẽ gì?
Trong đầu tôi rối bời như tơ vò.
Chỉ có điều, tôi không hề nghĩ đến chuyện Tiết Mộng lại mặc bộ đồ công sở ngồi trong văn phòng của Chu Vũ Hành.
Tiết Mộng ngồi, Chu Vũ Hành đứng sau lưng ấy.
Anh cúi người, một tay chống bàn, một tay cầm chuột máy tính, giữ Tiết Mộng dưới thân.
Anh gì đó.
Tiết Mộng ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ dựa dẫm.
"Rầm!"
Tôi mạnh mẽ đẩy cửa, cửa đập vào tường phát ra một tiếng sắc nhọn.
6
Chu Vũ Hành : "Ạnh chỉ muốn giúp ấy, ấy đã rời khỏi xã hội quá lâu, rất khó tìm một công việc. Lúc này đang thiếu một trợ lý, nên để ấy thử xem sao. Nếu ấy có hứng thú, có thể học thạc sĩ luật, dù là học tiếp hay nghề liên quan, đều là một con đường tốt."
Chu Vũ Hành như tôi cảm thấy thật xa lạ.
"Tôi chưa bao giờ biết, hóa ra lại chu đáo đến ."
Chu Vũ Hành tôi một cách khó chịu.
"Em không cần phải châm chọc như , và Tiết Mộng không có gì cả, người trong sạch tự nhiên sẽ rõ."
Tôi gật đầu: "Hiểu rồi!"
Nhưng khi tôi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, lại kéo tôi lại: " có ý gì?"
Tôi một cách nghi hoặc: "Không phải người trong sạch tự nhiên sẽ rõ sao? Hai người cứ tự nhiên đi!"
Khi tôi mở cửa bước ra, Tiết Mộng đang đứng ở bên ngoài.
Cô ấy hoảng loạn, đôi mắt như con thỏ bị dọa, run rẩy và hơi đỏ.
"Thư Ninh, không phải như cậu nghĩ đâu, nghe mình giải thích!"
"Không cần đâu, Chu Vũ Hành đã rõ với tôi rồi."
Cô ấy có vẻ càng sợ hãi hơn, về phía Chu Vũ Hành, rồi lại quay sang tôi.
"Anh ấy gì với cậu?"
Tôi lạnh: "Anh ấy gì mà cậu không biết sao?"
Chu Vũ Hành đột nhiên lên tiếng: "Em không cần ấy sợ, và ấy vốn không có gì cả."
Tiết Mộng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người này tôi quá quen thuộc, đôi khi phải cảm ơn sự quen thuộc này, đôi khi lại vô cùng căm ghét nó.
"À, đúng rồi." Tôi với Tiết Mộng, "Hôm nay cậu ra ngoài quên tắt vòi nước, lần sau ý chút. Cậu cũng biết đấy, căn nhà đó là do bố mẹ tớ để lại, Chu Vũ Hành không có quyền quyết định. Ba ngày nữa cậu dọn đi không?"
Bạn thấy sao?