Phản Bội Kép – Chương 3

4

 

Vụ của Tiết Mộng từ đầu đã không suôn sẻ.

 

Như Chu Vũ Hành đã , Tiết Mộng quá cảm .

 

Mỗi lần Chu Vũ Hành đặt câu hỏi, ấy phản hồi bằng cảm chứ không phải sự thật.

 

Không còn cách nào khác, tôi trở thành người phát ngôn cho ấy.

 

Điều này khiến Chu Vũ Hành rất khó chịu.

 

Anh đập bàn với tôi: “Em ra ngoài đi, muốn chuyện riêng với ấy!”

 

Chu Vũ Hành tức giận đến mức tôi cũng phải sợ, huống chi là Tiết Mộng.

 

Cô ấy nắm lấy tay tôi, không cho tôi đi.

 

Chu Vũ Hành lạnh lùng : “Hoặc nghe theo tôi, hoặc tìm người khác giỏi hơn.”

 

Không còn cách nào khác, Tiết Mộng đành buông tay tôi.

 

Hôm đó, họ chuyện trong văn phòng hơn một tiếng đồng hồ.

 

Khi bước ra, hiếm khi tôi thấy Tiết Mộng có vẻ vui tươi.

 

Cô ấy : “Chu Vũ Hành thật lợi .”

 

“Tại sao lợi ?”

 

“Chỉ là… rất dịu dàng!”

 

Cách ấy mô tả khiến tim tôi khẽ nhói tôi không để tâm lắm.

 

Tôi hỏi Chu Vũ Hành đã gì.

 

Anh : “Anh chỉ không thích tính cách của ấy không có nghĩa là không xử lý . Cô ấy cứ như chưa trưởng thành, không rời em . Từ giờ sẽ liên hệ trực tiếp với ấy.”

 

Quyết định của Chu Vũ Hành chắc chắn có lý do của , tôi tin ấy.

 

Quả nhiên, từ hôm đó, tiến triển của vụ án trở nên thuận lợi hơn.

 

Ban đầu Tiết Mộng còn chia sẻ với tôi.

 

Không biết từ khi nào, liên lạc giữa chúng tôi ngày càng ít đi.

 

Cho đến một ngày, tôi gọi điện cho ấy hỏi tiến độ đến đâu.

 

Cô ấy thản nhiên trả lời: “Đến đâu rồi sao? Mình cũng không rõ, Chu Vũ Hành bảo gì thì mình cái đó, ấy hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

 

Tôi đành bật : “Vậy tối về mình hỏi ấy.”

 

Nhưng ấy lại bảo không cần.

 

“Chu Vũ Hành đang ở bên mình, để mình đưa ấy chuyện với cậu.”

 

Thế là, rất bất ngờ, qua điện thoại của thân, tôi và chồng mình lại trò chuyện.

 

Anh gì, tôi không ý lắm.

 

Chỉ nghĩ rằng, dường như quan hệ của họ ngày càng thân thiết.

 

Chu Vũ Hành trêu : “Anh và thân của em quan hệ tốt, em không vui sao?”

 

Tôi giả vờ vô ý hỏi: “Giờ còn ghét Tiểu Mộng không?”

 

Khi ấy, Chu Vũ Hành đang ôm máy tính việc.

 

Anh bận rộn vẫn bật .

 

“Rất đáng !”

 

Quá nhiều dấu hiệu nhỏ khiến lòng tôi càng lúc càng căng thẳng.

 

Sợi dây ấy đứt khi nào?

 

Có lẽ là vào rạng sáng hôm đó.

 

Tôi và Chu Vũ Hành đang ngủ thì điện thoại của bỗng đổ chuông.

 

Anh nửa tỉnh nửa mê “A lô” một tiếng.

 

Không biết nghe thấy gì, ngay lập tức bật dậy khỏi giường.

 

“Khóc cái gì? Đừng sợ, chỉ cần khóa cửa lại rồi báo cảnh sát, sẽ qua ngay!”

 

Giọng rất nhẹ nhàng thậm chí còn có chút dịu dàng.

 

Nhưng tác tìm quần áo lại vội vã.

 

Chu Vũ Hành vốn luôn điềm tĩnh.

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy hoảng loạn.

 

Dù trong lúc hoảng loạn như , vẫn cố gắng an ủi người ở đầu dây bên kia.

 

Điều này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

 

Tôi hỏi : “Có chuyện gì ? Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Anh : “Tên cặn bã Tạ Dương lại đến phiền Tiểu Mộng. Em ngủ đi, qua đó một chút!”

 

“Tại sao ấy không gọi cho em?” Tôi gần như buột miệng hỏi.

 

Chu Vũ Hành đột nhiên tôi chằm chằm, ánh mắt sắc bén như dao.

 

“Em không lo cho sự an toàn của ấy, chỉ quan tâm đến chuyện này thôi sao? Lý Thư Ninh, em quá đáng rồi, ấy là thân nhất của em đấy!”

 

Đúng , ấy là thân nhất của tôi.

 

Nhưng trong lúc sợ hãi và hoảng loạn, người đầu tiên ấy tìm đến lại là chồng tôi.

 

Chu Vũ Hành rất tức giận, gần như đập cửa bỏ đi.

 

Tôi ngây người đứng đó rất lâu, nén lại những cảm đang trào dâng, cuối cùng vẫn quyết định đi theo để xem hình.

 

Khi tôi đến, cửa nhà Tiết Mộng đang mở, tiếng khóc thút thít của ấy vang lên rõ mồn một.

 

Còn có giọng trầm ấm dịu dàng của Chu Vũ Hành đang an ủi.

 

“Đừng khóc nữa, không sao đâu, không đến rồi, hắn sẽ không dám gì em đâu!”

 

Tôi chưa nghe hết thì bước vào, với hai người đang ôm nhau: “Hai người đang ?”

 

Sau này nghĩ lại, có lẽ tôi nên sợ.

 

Không dám nghe thêm, không dám để họ tiếp, sợ nghe thấy những điều mà tôi không muốn biết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...