Cuối cùng, Tiết Mộng cũng quyết định ly hôn Tạ Dương không đồng ý, nên ấy buộc phải đ.â.m đơn kiện.
“Thư Ninh, cậu có thể nhờ Chu giúp mình vụ kiện này không?”
Tôi muốn giúp ấy hết sức lại sợ Chu Vũ Hành không đồng ý.
Quả nhiên, khi nghe cầu của tôi, lập tức cau mày.
“Vụ kiện dân sự không phải là lĩnh vực phụ trách. Nếu cần, có thể giới thiệu luật sư phù hợp cho ấy, hơn nữa cũng rất bận.”
Chu Vũ Hành thực sự bận rộn nếu cố gắng, vẫn có thể dành ra chút thời gian.
Tôi biết, chỉ đơn thuần không muốn nhận vụ của Tiết Mộng.
Vì cho rằng Tiết Mộng quá cầu kỳ, màu và dễ .
“Không thể nặng hay quát tháo, kiểu khách hàng như thế này là phiền nhất!”
Nhưng Tiết Mộng chỉ tin tưởng Chu Vũ Hành.
“Giống như mình tin tưởng cậu . Thư Ninh, giúp mình, không?”
Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể bám lấy Chu Vũ Hành, thậm chí còn phải dùng đến “mỹ nhân kế”.
Cuối cùng, ôm tôi, bất lực : “Được rồi, rồi, nhận!”
Vụ kiện này là do tôi ép Chu Vũ Hành nhận.
Vậy nên khi và Tiết Mộng ngày càng thân thiết, thậm chí vượt qua cả giới hạn, thản nhiên : “Chẳng phải chính em đã bắt nhận vụ này sao?”
3
Khi tôi quay lại phòng, Tiết Mộng đang ngồi ở chỗ của tôi, chuyện gì đó với Chu Vũ Hành.
Chu Vũ Hành vừa lắng nghe vừa rót một ly nước đưa cho ấy.
Cô ấy tự nhiên nhận lấy, như thể hành này đã lặp đi lặp lại nhiều lần.
Tiết Mộng là người đầu tiên nhận ra tôi đang đứng đó.
Biểu cảm của ấy thoáng cứng đờ, rồi nhanh chóng đứng dậy nắm lấy tay tôi. “Thư Ninh, cậu đi đâu ? Sao mình không thấy cậu?”
Tôi đẩy tay ấy ra: “Tớ ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Ánh mắt Tiết Mộng có chút tổn thương.
Cô ấy giả vờ như không có chuyện gì, mỉm với tôi: “Vậy cậu ngồi đi, mình qua chuyện với mấy người Tiểu Bạch.”
Tôi ngồi xuống chỗ của mình, Chu Vũ Hành nhỏ, giọng không vui: “Em lại giận dỗi chuyện gì ?”
Tôi khó hiểu: “Em giận dỗi gì chứ?”
Chu Vũ Hành giữ vẻ mặt nghiêm nghị, như thể đang rằng tôi cố giả vờ không hiểu.
Điều đó khiến tôi thấy buồn .
Tôi bật thành tiếng.
Chu Vũ Hành định thêm điều gì đó thì bên kia lại ồn ào, mấy người đang ầm ĩ ép Tiết Mộng uống bia.
Gần như phản xạ tự nhiên, Chu Vũ Hành định đứng lên.
Tôi giữ lại: “Họ đều là của em, để em còn chút thể diện!”
Nói xong, tôi đi trước một bước, bước tới ngăn trước mặt Tiết Mộng.
Tôi : “Cô ấy bị viêm dạ dày, không uống ! Nếu các thật sự muốn uống thì để tôi uống cùng!”
Nếu lúc này tôi quay lại , chắc có thể thấy gương mặt trắng bệch của Tiết Mộng.
Nhưng tôi không quay lại, chỉ mỉm đối phó với họ.
Họ cũng không ép, thậm chí còn cảm thán rằng tôi và Tiết Mộng thật sự thân thiết.
Sau đó, tôi uống rất nhiều, Tiết Mộng muốn ngăn không dám bước tới.
Chu Vũ Hành kéo tay tôi lại bị tôi đẩy ra.
Cuối cùng, chính Chu Vũ Hành là người đưa tôi lên xe.
Ngoài xe, với Tiết Mộng: “Lên xe đi, đưa em về trước.”
Tiết Mộng lắc đầu: “Không cần đâu, em tự bắt xe về, đưa Thư Ninh về đi!”
Nhưng Chu Vũ Hành rất kiên quyết: “Muộn rồi, để em một mình không yên tâm, tiện đường thôi.”
Tiết Mộng bỗng hạ giọng: “Chu Vũ Hành, đừng như , em xin , đi đi!”
Tôi thản nhiên nghe toàn bộ, rồi nhắm mắt quay người lại.
Cuối cùng, Chu Vũ Hành đành nhượng bộ trước vẻ yếu đuối của Tiết Mộng.
Trên đường về, không có âm nhạc, không ai một lời.
Đêm đó, Chu Vũ Hành thức trắng đêm, ngồi ngoài ban công hút thuốc.
Còn tôi lại ngủ say sưa, hiếm khi có một giấc mơ đẹp.
Bạn thấy sao?