Phản Bội Kép – Chương 12

Phải lòng người thân nhất của vợ mình.

 

Tôi cảm nhận , ấy cũng có cảm với tôi.

 

Chỉ là chẳng ai dám bỏ rào cản đó.

 

Chúng tôi giả vờ như không có gì vượt quá giới hạn, giả vờ rằng chỉ đang những điều bè bình thường sẽ .

 

Thậm chí cố ý bỏ qua sự tồn tại của Lý Thư Ninh.

 

Lý Thư Ninh rằng khi tôi và Tuyết Mộng mập mờ với nhau, trong lòng tôi mang theo ý muốn trả thù ấy.

 

Tôi kịch liệt phủ nhận.

 

Nhưng trong thâm tâm tôi biết, Lý Thư Ninh đã đúng.

 

Tôi không muốn tổn thương Lý Thư Ninh.

 

Tôi chỉ không còn ấy nữa.

 

Tôi chuyển cảm sang người khác tôi không có ý muốn một cái kết thực sự.

 

Tôi từ bỏ của mình để bù đắp cho cuộc sống thường ngày của ấy.

 

Tôi có lỗi với bản thân, có lỗi với Tuyết Mộng không hề có lỗi với Lý Thư Ninh.

 

Đó là suy nghĩ của tôi khi ấy.

 

Lầm lạc, mê muội.

 

Nhưng đâu đó trong lòng, tôi vẫn cảm thấy có lỗi với Lý Thư Ninh.

 

Lần đầu tiên tôi cảm nhận sự đe dọa là khi Lý Thư Ninh bắt gặp tôi và Tuyết Mộng đang ôm nhau.

 

Cô ấy chất vấn chúng tôi đang gì.

 

Khoảnh khắc đó, tôi và Tuyết Mộng đều hoảng loạn, sự bối rối và xấu hổ khi bị phát hiện khiến tôi phẫn nộ.

 

Tôi đổ lỗi cho ấy có suy nghĩ bẩn thỉu, thật ra là để che giấu hành đáng khinh của mình.

 

Đó là lần đầu tiên tôi cân nhắc việc chấm dứt với Tuyết Mộng.

 

Vậy nên, trong một lần say rượu, tôi gọi điện cho Tuyết Mộng.

 

Tôi : "Tuyết Mộng, em biết không? Anh thích em, thích em đến mức muốn ở bên em. Nhưng không thể tổn thương Lý Thư Ninh. Em cho biết, phải sao?"

 

Tuyết Mộng im lặng rất lâu.

 

Cuối cùng ấy : "Anh đừng tổn thương Thư Ninh!"

 

Chúng tôi hứa với nhau rằng khi vụ án kết thúc, sẽ không liên lạc nữa.

 

Vậy nên chúng tôi xem khoảng thời gian đó là niềm vui cuối cùng.

 

Để rồi sơ hở khắp nơi, lộ ra bao nhiêu điểm yếu.

 

Nhưng tôi không quan tâm nữa.

 

Chỉ cần nghĩ đến việc mất đi sâu đậm này trong phần đời còn lại, tôi bỗng thấy chẳng có gì đáng sợ!

 

Tình sâu đậm sao?

 

Ha ha!

 

Đến nhanh rồi đi cũng nhanh!

 

Gọi là sâu đậm, chẳng qua chỉ là do hoóc-môn điều khiển.

 

Khi tôi nhận ra Lý Thư Ninh thực sự muốn ly hôn, tôi bỗng chốc như rơi từ lâu đài trên không xuống.

 

Tôi tự lừa dối bản thân, rằng Lý Thư Ninh chỉ đang giận, đợi tôi giải quyết xong chuyện với Tuyết Mộng, ấy sẽ quay lại bên tôi.

 

Tôi tìm đến Tuyết Mộng, ánh mắt ấy tôi rất phức tạp.

 

Cô ấy : "Anh không nên đến đây."

 

Ánh mắt ấy đã thay đổi, trở nên rõ ràng và thẳng thắn.

 

Thật kỳ lạ, rõ ràng chỉ vài ngày trước chúng tôi còn nhau đến c.h.ế.t đi sống lại.

 

Nhưng quyết định dứt khoát của Lý Thư Ninh như một hồi chuông lớn, lập tức khiến chúng tôi tỉnh ngộ.

 

Tuyết Mộng hỏi tôi: "Nếu chúng ta kết hôn, thực sự kết hôn, nghĩ sao?"

 

"Ý em là gì?"

 

"Dù sao cũng đã ly hôn với Thư Ninh rồi, sau này chúng ta ở bên nhau. Anh không phải em sao? Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!"

 

Những lời của ấy khiến tôi lùi lại liên tục.

 

"Ban đầu chúng ta không như ."

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc thực sự ly hôn với Lý Thư Ninh.

 

Ngay cả khi trong những lúc lầm lạc nhất, tôi cũng không nghĩ đến việc thực sự ly hôn với ấy.

 

Tuyết Mộng .

 

Cô ấy tôi và lắc đầu.

 

"Anh không xứng chồng của Thư Ninh, em cũng không xứng của ấy."

 

Tuyết Mộng chỉ đang tìm kiếm cảm giác thành tựu từ tôi.

 

Còn tôi thì sao?

 

Cũng thôi, tìm kiếm cảm giác phụ thuộc và kích thích từ cuộc sống phù hoa.

 

Tạ Dương từng một câu: "Trên đời này mọi thứ đều có thể thay đổi, tại sao tôi không thể thay đổi? Tại sao cảm tôi dành cho không thể thay đổi?"

 

Tôi mắng ta là đồ cặn bã.

 

Cuối cùng, tôi đã trở thành người mà mình từng căm ghét nhất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...