Phản Bội Kép – Chương 11

Câu chuyện giữa tôi và Lý Thư Ninh có một khởi đầu khá kịch tính.

 

Khi đó tôi đang thực tập, cùng đồng nghiệp đến gặp một khách hàng.

 

Đó là một khu tập thể cũ kỹ.

 

Không có thang máy, không có bảo vệ, thậm chí đèn cầu thang cũng hỏng.

 

Khi cuộc gặp gần kết thúc, tôi ra ngoài trước đồng nghiệp để hút một điếu thuốc.

 

Vừa đi xuống tầng một, chuẩn bị bước ra ngoài, cánh cửa sắt ở lối vào bị đẩy mở, một nhỏ nhắn bước vào.

 

Cô ấy thấy tôi, liền sững người lại, đứng im không tiến cũng chẳng lùi.

 

Trong bóng tối, tôi cảm nhận sự căng thẳng của ấy, như thể chỉ một giây nữa thôi, ấy sẽ hoặc ngất xỉu hoặc bỏ chạy.

 

Lẽ ra tôi nên nhường đường cho ấy, rằng tôi không phải kẻ xấu để ấy có thể lên tầng.

 

Nhưng bầu không khí đã trở nên căng thẳng đến mức tôi cũng không còn phản ứng .

 

Không biết bao lâu sau, giọng của đồng nghiệp vang lên.

 

"Đứng đần ra đó gì thế? Không phải ra ngoài hút thuốc sao?"

 

Tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tôi bất đắc dĩ : "Hình như tôi đã nhỏ sợ rồi."

 

Khi đó, tôi cảm thấy này thật nhút nhát, chưa bao giờ tôi gặp ai nhát gan như .

 

Mãi đến sau này, khi phát hiện ra ấy cũng học cùng trường với tôi, mỗi lần gặp ấy tôi đều chuyện rất nhẹ nhàng, sợ ấy sợ hãi.

 

Nhưng khi tiếp nhiều hơn, tôi mới nhận ra ấy tuy nhỏ nhắn lại có một nguồn năng lượng vô cùng lớn.

 

Cô ấy có một người rất thân tên là Tuyết Mộng.

 

Tôi không thích kia lắm, vì kia chẳng gánh vác việc gì, chỉ biết trốn sau lưng Lý Thư Ninh.

 

Một lần, Tuyết Mộng bị người ta quấy rối, ấy sợ đến mức khóc nức nở, còn Lý Thư Ninh lại vung túi xách đánh người đó.

 

Cô ấy mạnh mẽ đến mức nào ư?

 

Nhỏ bé, sức không lớn, chưa từng đánh nhau.

 

Nếu không phải gần ký túc xá và có bảo vệ, chắc ấy sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.

 

Lúc đó, chúng tôi đã ở bên nhau.

 

Tôi rất tức giận, vừa lau vết thương cho ấy vừa hỏi: "Em không thấy sợ à?"

 

Cô ấy ngốc nghếch.

 

"Sợ chứ, em đã bảo Tiểu Mộng gọi bảo vệ rồi, em biết mình sẽ ổn mà."

 

Cô ấy luôn như , tự lập và tự chủ, có thể tự mình đương đầu với mọi thứ mà không cần ai giúp đỡ.

 

Tôi hỏi tại sao.

 

Cô ấy vì đã quen rồi.

 

Sau này tôi thường nghĩ, có lẽ vì tôi không tìm thấy cảm giác thành tựu khi ở bên Lý Thư Ninh, nên khi Tuyết Mộng phụ thuộc vào tôi hoàn toàn, tôi đã bị nghiện.

 

Tuyết Mộng là một người hoàn toàn khác với Lý Thư Ninh.

 

Yếu đuối như một cánh bèo trôi.

 

Không có chính kiến, ai gì cũng nghe theo.

 

Cô ấy thậm chí không hỏi tại sao, chỉ tôi bằng đôi mắt đầy tin tưởng.

 

Từ khi nào mà giữa tôi và ấy lại thay đổi?

 

Có lẽ là lần đó, khi ấy có người theo dõi, ấy rất sợ.

 

Tôi không suy nghĩ gì nhiều, lập tức chạy đến.

 

Khi thấy tôi, ấy lao vào lòng tôi, ôm lấy eo tôi run rẩy.

 

Cô ấy khóc ướt áo tôi, như muốn hòa mình vào tôi.

 

Tôi mềm lòng, vốn định đẩy ấy ra rồi lại ôm lấy ấy.

 

Sau đó, mọi chuyện cứ thế không thể dừng lại.

 

Tôi càng quan tâm ấy, càng chăm sóc ấy, càng thương xót ấy.

 

Nhận ra mình thích ấy là khi một đối tác với tôi: "Lần này có vẻ bốc đồng, vụ nhỏ như không đáng mà! Nếu không thoải mái thì đổi người khác, đừng để cảm lấn át."

 

Sau khi nghe xong, tôi đã hút hết một bao thuốc.

 

Cho đến khi Tuyết Mộng gọi điện cho tôi: "Em nấu cá rồi, có muốn đến ăn không?"

 

Khoảnh khắc đó, tôi tràn đầy cảm , thậm chí khi trả lời "Được" trên mặt còn mang theo nụ .

 

Tôi đã phải lòng Tuyết Mộng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...