Phản Bội Kép – Chương 10

Là tôi muốn thế nào sao?

 

Từ đầu đến cuối, có ai cho tôi quyền lựa chọn không?

 

Lúc này, mọi cảm tôi đã kìm nén suốt mấy tháng bỗng nhiên bùng nổ.

 

Tôi đã gắng gượng để giữ gìn lòng tự trọng của mình.

 

Tổn thương mà Chu Vũ Hành và Tuyết Mộng ra cho tôi, so với sự phản bội trong cảm, còn đáng sợ hơn là sự sụp đổ của niềm tin.

 

Khi bọn họ xem tôi như một kẻ ngốc, mập mờ ngay trước mặt tôi.

 

Khi bọn họ bắt nạt tôi đến mức này vẫn cho rằng tôi nên nhẫn nhịn, tôi bắt đầu tự vấn chính mình.

 

Tôi đã gì khiến người khác nghĩ rằng tôi ngu ngốc và thấp kém như ?

 

Phải chăng trong lúc tôi chân thành đối xử với bọn họ, bọn họ đã ngầm nhạo tôi?

 

Cười nhạo tôi là một kẻ mù quáng ngu ngốc?

 

"Chu Vũ Hành, đáng chết! Anh muốn ngoại , muốn thay lòng, , không vấn đề gì! Nhưng tại sao lại phải chọn Tuyết Mộng? Rõ ràng biết ấy là thân nhất của tôi vẫn mập mờ với ấy. Chu Vũ Hành, thật kinh tởm!

 

"Anh giữa và Tuyết Mộng không có khả năng. Là không muốn sao? Hay là Tuyết Mộng không đồng ý? Anh đã tỏ với ấy, đúng không? Cô ấy không chấp nhận, đúng không? Chu Vũ Hành, Tuyết Mộng tồi tệ còn tệ hơn ấy!"

 

"Anh xem tôi như sự lựa chọn tạm bợ tôi có lý do gì phải chấp nhận điều đó? Dựa vào đâu mà nghĩ mình có thể đối xử tệ bạc đến thế mà tôi vẫn phải nhắm mắt chịu đựng?

 

"Anh Tạ Dương là kẻ tồi tệ thật ra, Chu Vũ Hành, và Tạ Dương có khác gì nhau?”

 

"Tôi đã nể mặt rồi đấy, tại sao cứ phải cố gắng tôi thấy ghê tởm?"

 

"Anh thậm chí đến bây giờ vẫn không chịu thừa nhận mình sai, vẫn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi. Là tôi suy diễn, là tôi đen tối, là tôi hẹp hòi, là tôi ích kỷ. Phải không?”

 

"Chu Vũ Hành, thật khiến tôi thấy kinh tởm!"”

 

...

 

Cơn giận dữ bộc phát bất ngờ của tôi khiến Chu Vũ Hành sững người.

 

Anh : "Anh chưa bao giờ trách em, cũng chưa bao giờ muốn tổn thương em. Thư Ninh, chưa từng nghĩ đến việc tổn thương em!"

 

Tôi ngồi phịch xuống sofa, mặc cho nước mắt cứ thế tuôn rơi.

 

"Không muốn tổn thương là sao? Rõ ràng là thích người khác lại giấu tôi, tự cho mình là hy sinh để vun đắp cuộc sống gia đình với tôi trong lòng vẫn không cam lòng. Chu Vũ Hành, trong lúc và Tuyết Mộng mập mờ với nhau, có phải đang muốn trả thù tôi không? Tôi đã có thì chịu chút tủi hờn có gì đáng kể? Thứ tôi mất đi chỉ là lòng tự trọng, còn các người mất đi là ! Có đúng không?

 

"Nhưng Chu Vũ Hành, không quan trọng như nghĩ đâu và tôi cũng không yếu đuối như tưởng."

 

Chu Vũ Hành như bị một đòn nặng nề giáng xuống.

 

Hình dáng như gục xuống, dựa vào bàn, khẽ lẩm bẩm: "Lẽ ra không nên thế này. Chúng ta không nên trở thành thế này."

 

Nhưng chúng tôi nên thế nào? Lúc cầu hôn, đã tôi, sẽ tôi cả đời.

 

Rồi khi cưới, cũng tôi, sẽ che chở cho tôi cả đời.

 

Sau đó, những năm tháng cùng nhau, có lần vì giận dỗi, tôi đề nghị ly hôn, lắc đầu không thể, bảo chúng ta đến lúc c.h.ế.t cũng sẽ chôn cùng nhau.

 

Nhưng đã đi lệch hướng, quên mất lời hứa ngày xưa.

 

Thế mà lại muốn tôi đứng chờ tại chỗ.

 

Dựa vào đâu chứ?

 

11

 

Chu Vũ Hành đã ra về, bước chân lảo đảo, bóng dáng ủ rũ và mệt mỏi.

 

Anh không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.

 

Giữa và Tuyết Mộng cũng không còn tiếp diễn.

 

Tin nhắn cuối cùng Tuyết Mộng gửi cho tôi cách đây không lâu.

 

Cô ấy đã về quê.

 

Cô ấy không muốn ở lại thành phố này nữa.

 

"Thư Ninh, mình thực sự không bao giờ nghĩ đến việc tổn thương cậu lại vô khiến cậu đau khổ.

 

Mình đã mê muội mà những điều sai lầm, tự chuốc lấy kết cục thảm . Mình không mong cậu tha thứ, chỉ hy vọng rằng trong phần đời còn lại cậu sẽ không buồn bã!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...