Phản Bội Kép – Chương 1

1

 

Hôm nay, Tiết Mộng chính thức ly hôn với Tạ Dương.

 

Để ăn mừng sự tái sinh của mình, ấy tổ chức một bữa tiệc, mời rất nhiều bè, trong đó có tôi và Chu Vũ Hành.

 

Chu Vũ Hành là luật sư đại diện của ấy.

 

Nếu không có , vụ ly hôn của ấy và Tạ Dương sẽ không thể kết thúc nhanh chóng như , mà ấy cũng không thể nhận nhiều tài sản đến thế.

 

, ly rượu đầu tiên ấy nâng lên chính là mời Chu Vũ Hành.

 

“Chu Vũ Hành, cảm ơn , những lời khác em sẽ không nhiều nữa, em kính một ly.”

 

Thế , Chu Vũ Hành dường như không vui, luôn cau mày.

 

Anh : “Đã uống thuốc rồi, không thể uống rượu.”

 

Tôi một cách kỳ lạ.

 

Thuốc trong nhà đều do tôi sắp xếp, mỗi khi không khỏe, đều cần tôi tìm thuốc giúp.

 

Tôi chắc chắn không uống thuốc không hiểu tại sao lại như .

 

Tiết Mộng đang cầm ly rượu thì khựng lại, đứng đó ngại ngùng.

 

Cô ấy e dè : “Vậy… đừng uống nữa, em uống là !”

 

Chu Vũ Hành càng nhíu mày sâu hơn, thấy Tiết Mộng uống cạn ly rượu, ánh mắt trầm xuống.

 

Hôm nay Tiết Mộng thật sự rất vui.

 

Từ khi Tạ Dương ngoại đến giờ, ấy đã chịu đựng gần nửa năm, nụ ngày càng ít đi.

 

Hôm nay, hiếm khi thấy ấy rạng rỡ, đi qua lại giữa bè, giỡn như một chim sơn ca.

 

Chu Vũ Hành lại có vẻ không tập trung vẫn theo thói quen gắp thức ăn cho tôi, chỉ có điều ánh mắt luôn hướng theo thứ gì đó.

 

Cho đến khi gắp một miếng thịt bò vào bát tôi.

 

Tôi thở dài, cảm thấy mệt mỏi.

 

Tôi bị dị ứng với thịt bò, Chu Vũ Hành biết điều đó, thậm chí còn để tâm hơn cả tôi.

 

Mỗi lần đi ăn bên ngoài, đều nhắc tôi đừng tham ăn.

 

Đây là lần đầu tiên, thản nhiên gắp thịt bò cho tôi.

 

Tôi mở miệng, định gì đó thì đột nhiên đứng lên: “Anh đi vệ sinh một lát.”

 

Khi tôi phản ứng lại, đã ra khỏi phòng bao.

 

“Tiết Mộng đâu?” Tôi hỏi một người bên cạnh.

 

“Vừa ra ngoài rồi, chắc đi vệ sinh! À, chồng cậu đâu rồi?”

 

Tôi mím môi, đứng dậy.

 

“Cậu đi đâu ?”

 

“Ra ngoài hít thở chút!”

 

Cuối hành lang có một cái cửa sổ, tôi thực sự muốn hít thở, không ngờ lại cờ chứng kiến.

 

Ở ngay khúc quanh, Tiết Mộng yếu ớt dựa vào lòng Chu Vũ Hành.

 

Anh lấy thuốc từ túi ra cho Tiết Mộng, rồi mở nắp chai nước khoáng, cẩn thận từng chút cho ấy uống.

 

Anh giữ vẻ mặt nghiêm nghị, giả vờ tức giận: “Đáng đời!”

 

Tiết Mộng lườm một cái: “Anh gì thế? Trước mặt bao nhiêu người, không nể mặt em, thật mất mặt!”

 

Chu Vũ Hành trừng mắt .

 

“Còn cần nể mặt? Ạnh nghĩ nếu nể mặt thêm, em còn muốn trèo lên đầu nữa! Em quên mình bị viêm dạ dày rồi à?”

 

Tiết Mộng : “Không sao!”

 

Chu Vũ Hành hừ một tiếng, buông Tiết Mộng ra.

 

“Được, không sao! Lần sau mà còn quan tâm em, là chó!”

 

Tiết Mộng kéo lại, nhẹ nhàng dỗ dành.

 

“Được rồi, rồi, em biết là lo cho em mà!

 

“Chúng ta quay lại thôi, kẻo Thư Ninh lo lắng!”

 

2

 

Tôi đã bỏ chạy.

 

Ngay khi bọn họ từ góc khuất bước ra, tôi hoảng hốt quay người chạy trốn.

 

Bọn họ là hai người thân thiết nhất của tôi: một người là thân nhất, người kia là người tôi nhất.

 

Tôi phải đối mặt thế nào đây?

 

Nhưng có vẻ như mọi thứ bây giờ đều là lỗi do tôi.

 

Tiết Mộng là thân từ nhỏ của tôi.

 

Chúng tôi lớn lên cùng nhau, hơn hai mươi năm khiến tôi tin tưởng ấy hơn bất kỳ ai.

 

ấy cũng vô cùng tin tưởng tôi.

 

Vì thế, khi phát hiện Tạ Dương ngoại , ấy lập tức với tôi.

 

Đó là quãng thời gian rất đau khổ đối với ấy.

 

Lúc đó, ấy chỉ kiên trì đi tìm câu trả lời tại sao Tạ Dương phản bội, chứ không nghĩ đến cách xử lý.

 

Tôi ở bên ấy, cùng uống rượu, cùng nhảy múa, cùng đi du lịch.

 

Khi đó, Chu Vũ Hành có vẻ không vui.

 

Anh cho rằng vì Tiết Mộng mà tôi đã lơ là .

 

Tôi chỉ có thể cố gắng dỗ dành cả hai bên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...