Đồ bảo hộ cứu hỏa vốn chống cháy, tuyệt đối không thể cháy tới mức này — trừ khi… có người cố ý đổ thêm chất trợ cháy!
Tim đội trưởng Vương chùng hẳn xuống. Ông lập tức cầm loa, hét về phía tôi:
“Chu Thần Huyên! Chúng tôi tìm thấy chứng cứ mới! Cái chết của con có thể thực sự không phải là tai nạn!”
Ông quay sang Thẩm Trì, giọng run lên:
“Thẩm Trì! Chúng tôi tìm thấy mảnh quần áo cứu hỏa của con , trên đó có chất trợ cháy! Rốt cuộc chuyện này là sao?!”
Từ khe cửa, tôi thấy khi đội trưởng Vương ra ba chữ “chất trợ cháy”, cơ thể Thẩm Trì khẽ chấn mạnh.
Tim tôi “thình thịch” đập dồn dập,
Tay đặt lên bộ kích nổ, điện thoại trong túi bất ngờ rung lên.
Tôi liếc tin nhắn — và lập tức bình tĩnh lại.
7
“Đội trưởng Vương, ông vẫn đang lừa tôi!”
Giọng tôi qua micro vang khắp hội trường, rõ ràng, vững vàng, không hề có một chút run rẩy.
Đội trưởng Vương sững lại, những cảnh sát phía sau ông ta cũng nhau khó hiểu.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua tất cả mọi người, ghim chặt lên người Thẩm Trì đang đứng trên sân khấu.
“Thẩm Trì,” giọng tôi qua micro lạnh lẽo, rõ ràng, vang dội khắp hội trường,
“ còn nhớ bộ đồ cứu hỏa của Tiểu Điềm là hãng nào không?”
Cả hội trường lặng như tờ.
Nụ của Thẩm Trì cứng đờ trên mặt, đội trưởng Vương lập tức liếc ta với ánh mắt cảnh giác.
Thẩm Trì gắng tỏ ra bình tĩnh:
“Thần Huyên, đừng quậy nữa, bộ đồ đó… cháy chẳng còn gì cả.”
Tôi thẳng vào ta, từng chữ rõ ràng:
“Phải, cháy rất sạch. Sạch đến mức không thể tìm ra thành phần sợi chống cháy cơ bản nhất của đồ cứu hỏa. Thẩm Trì, mảnh ‘vật chứng’ đó, kiếm đâu ra cái giẻ rách ấy?”
Tôi giơ bộ kích nổ trên tay trái, chĩa thẳng vào Lâm Vi đang hoảng loạn bên dưới:
“Hay tôi hỏi đơn giản hơn —
con tôi vốn không hề có bộ đồ cứu hỏa. Mảnh vải mà các người nhét vào bằng chứng đó, là ý của ai?”
Câu hỏi ấy khiến đám đông phía dưới lại xôn xao.
Sắc mặt Thẩm Trì lập tức trở nên xám xịt.
Anh ta không tôi, mà quay xuống dưới với vẻ đau đớn, với đám phóng viên và lãnh đạo:
“Các vị, xin lỗi… vợ tôi… sau cái chết của Tiểu Điềm, tinh thần đã chịu cú sốc rất lớn…”
Đôi mắt đỏ ngầu của ta chan chứa đau khổ:
“Cô ấy không nhớ gì nữa, thậm chí quên cả chuyện tự tay mua bộ đồ cứu hỏa cho con… xin mọi người, đừng kích ấy, để tôi xử lý, để tôi khuyên ấy…”
Anh ta diễn quá đạt — vừa bi thương vừa phẫn uất, khiến tôi giống hệt một kẻ loạn trí, nhớ nhớ quên quên, chuyện vô lý.
Anh ta quay lại tôi, mắt rưng rưng, giọng như một vị thánh bị oan:
“Thần Huyên, bộ đồ cứu hỏa đó là món quà Quốc tế Thiếu nhi mà chính tay em mua cho Tiểu Điềm, sao em có thể quên?”
Tôi bật lạnh, cắt ngang:
“Quà Quốc tế Thiếu nhi mà tôi tặng con là áo choàng và mặt nạ Ultraman.”
“Vì Tiểu Điềm từng , Ultraman mạnh hơn bố, lúc nào cũng bảo vệ mọi người.”
Tôi gương mặt đang vặn vẹo của ta, sâu hơn:
“Tôi tặng con áo choàng Ultraman, vì con bé thì thầm với tôi rằng, Ultraman mạnh hơn bố, luôn xuất hiện kịp lúc.”
“Thẩm Trì, đã hứa mua đồ cứu hỏa cho con, hứa ba tháng, đến lúc con chết vẫn chưa mặc.”
“Bây giờ, lại nỡ ‘đốt’ cho con một bộ à? Lấy lời thất hứa và dối trá của chứng cứ, không thấy dơ bẩn sao?”
Tôi quay sang đội trưởng Vương:
“Bây giờ cho tôi biết, mảnh ‘vật chứng’ đó là ai đưa cho các ông? Là ông chồng hùng của tôi, hay là đồng đội ‘ hùng’ nào ta nhờ diễn kịch?”
Sắc mặt đội trưởng Vương trở nên cực kỳ khó coi, ông vô thức liếc sang một cảnh sát đứng cạnh. Người đó lập tức né tránh ánh , không dám đối diện với tôi.
Sự thật đã quá rõ ràng.
Mảnh “bằng chứng” đó là do Thẩm Trì cho người giả — một lời dối trắng trợn.
Họ định dùng một lời dối để xoa dịu tôi, một lời dối đầy sơ hở để chấm dứt “cuộc trả thù điên rồ” này.
Trong thâm tâm, họ chưa từng tin tôi.
Họ coi tôi chỉ là một người mẹ mất con đáng thương, hóa điên, hóa dại, bịa ra lý do nào cũng đủ để lừa gạt.
Một cơn giận lạnh buốt bùng lên từ sâu trong tim, gần như thiêu rụi lý trí của tôi.
“Các người… đều đang giỡn tôi.”
Tôi giơ bộ kích nổ trên tay trái, nhắm thẳng vào Lâm Vi đang hoảng sợ.
“Nếu đã không thật, thì khỏi cần nữa.”
Tôi bấm nút khởi .
Trên bộ kích nổ, con số đỏ bắt đầu nhảy:
05:00
04:59
04:58…
Bạn thấy sao?