12
Bố tôi kéo Khương Viên lại, trang trọng giới thiệu ta.
"Đúng , cha của Viên Viên là em tốt của tôi. Sau khi ấy đột ngột qua đời, ấy đã giao đứa bé cho tôi chăm sóc." Sắc mặt Khương Viên lúc này tái nhợt, ta đành miễn cưỡng .
Cô ta nhỏ giọng gọi: “Chú, ông nội.”
Ông nội lập tức nghiêm túc từ chối xưng hô của ta.
"Chờ một chút, tòi không phải ông nội của , có phải có nhầm lẫn gì không." Sau đó ông nở nụ trìu mến.
"Duyệt Duyệt là cháu ngoan của tôi, nó sẽ mang lại vinh quang cho nhà họ Lâm." Hai tay nắm lấy vạt váy của Khương Viên hơi run lên, nụ trên mặt cứng đờ.
Tôi giả vờ an ủi ông trước mặt mọi người.
"Ông ơi, Viên Viên thực ra đã ở nhà chúng ta lâu như , ấy coi như cũng là họ Lâm. Ông đừng so đo~" Họ hàng, bè đều khen tôi là người hiểu biết và nhạy cảm.
Ánh mắt bố tôi tôi có chút tán thưởng.
"Bố, Duyệt Duyệt đúng, đừng như , chúng ta đều là một nhà." Ông nội tức giận đ ậ p gậy xuống đất.
"Quốc Phong, không quan tâm đến con ruột của mình, không chỉ cho người ngoài sở hữu một căn nhà mà còn đuổi cháu quý giá của tôi ra ngoài. Nếu tôi không cho con bé căn biệt thự này, định để con ruột của mình ăn ngủ đầu đường sao!"
Khi bố tôi và Khương Viên nghe thấy biệt thự này thuộc về tôi, trợn tròn mắt không thể tin .
Bố tôi cảm thấy ông nội đã chiều chuộng tôi đến mức vô pháp vô thiên.
Khương Viên không cam lòng,ghen tị.
"Bố, sao bố có thể như ? Con chỉ muốn con bé trưởng thành, để nó ra ngoài tự lập. Hơn nữa, bố của Viên Viên trước khi chec đã nhờ con bảo quản căn nhà cho Khương Viên.”
Khương Viên nghe thấy nhà không phải do bố mẹ tôi cho, đáy mắt hiện lên một tia phẫn hận.
Nhưng ta điều chỉnh trạng thái cực nhanh, ngay lập tức chuyển sang vẻ mặt đau khổ rơi nước mắt.
"Ông nội, nếu ông không thích cháu, cháu sẽ lập tức rời đi, không trướng mắt ông với Duyệt Duyệt." Giọng ta cố ý lớn hơn để thu hút sự ý của mọi người.
Thấy không ai gì với ông nội và tôi, ta giả mù sa mưa khóc lóc rời đi.
Bố tôi đã giữ ta lại, Khương Viên đoán chắc rằng bố tôi sẽ bảo vệ ta.
"Bố, cha mẹ của Viên Viên đều không còn nữa, nó là một bé mồ côi, bố có thể chấp nhận con bé không? Như Duyệt Duyệt cũng có một đứa em , bố có thêm cháu không phải tốt hơn sao?"
Một vài người họ hàng tiến lên ngăn bố tôi đừng nháo đến quá khó coi.
Nhưng bố tôi lại thích náo loạn, nhất quyết bảo vệ con tinh này đến cùng.
Ông cảm thấy mọi người đều đã hiểu lầm Khương Viên.
Ông nội lại nhắc lại những gì tôi đã và mắng Khương Viên.
"Khương Viên, là loại người gì chính rõ ràng, tuổi còn nhỏ đã học cách hãm người khác, về sau cũng không phải đèn cạn dầu."
Khương Viên bị những lời này của ông nội đả kính, quỷ kế ở chỗ ông nội không dùng , lập tức oà khóc một trận lớn.
"Ông ơi, tại sao ông lại quá đáng như ? Những gì Lâm Duyệt với ông hoàn toàn không phải là sự thật. Cô ấy suốt ngày ứ c h i ế p và đ á n h đ ậ p cháu!"
"Tôi chứng! Chính đã vu khống Lâm Duyệt.”
13
Một soái ca bước ra khỏi đám đông.
Ninh Viễn Hành?
Tại sao ấy lại có mặt tại bữa tiệc của tôi?
Ninh Viễn Hành đứng ra chứng, lần trước ở trường chính là Khương Viên đẩy trà sữa xuống đất. Anh ta còn ta ở trường trương dương ương ngạnh, luôn tự nhận mình là con của tập đoàn Duy Phong.
Bố tôi không thích những người kiêu ngạo như , ông ngay lập tức thất vọng về Khương Viên.
Khương Viên lần này bị lột sạch sẽ, trên mặt không lưu lại chút dấu vết nào.
Nhưng miệng lại chec vẫn ngoan cố.
"Tôi đã nhường nhịn đủ đường rồi, còn muốn gì ở tôi nữa? Chẳng lẽ phải đẩy tôi vào ngõ cụt sao? Đã như , tôi không muốn sống nữa!"
Nói xong, liền tiến tới cái bàn, đ ậ p đầu xuống, giả vờ ngất xỉu.
Một lần nữa, đầu không hề chảy máo và không có chuyện gì xảy ra.
Tôi vội ôm lấy bố và giả vờ hét thật to.
“Bố ơi, gọi xe cứu thương nhanh lên. Vết thương của ấy nếu chậm một chút sẽ lành mất. Nhanh đưa đến bệnh viện khâu mấy chục mũi đi.”
Bố tôi có chút khó chịu với ta nên gọi Lý đến đưa ta đi bệnh viện.
Tất cả người thân, bè đều thấy và thấy rõ Khương Viên là một con k h ố n đầy mưu mô.
Sau trò hề này, tôi nâng cốc rượu cho Ninh Viễn Hành để bày tỏ lòng biết ơn.
Sau đó tôi và ông nội nhau mỉm rồi tiếp tục bữa tiệc.
14
Vài ngày sau bữa tiệc khai giảng đại học.
Bố tôi lại đi công tác nữa.
Bố tôi vẫn muốn giữ ta lại vì nể cha ta.
Chỉ là sẽ không chu cấp tiền tiêu vặt cho ta, để ta tự mình giải quyết.
Dì Tần ở nhà gọi điện thoại cho tôi, Khương Viên mấy ngày nay phát đ i ê n, ở trong phòng đập đồ đạc, hét đòi trả thù.
Dì Tần chịu không nổi, muốn từ chức.
Dì Tần cũng lặng lẽ kể cho tôi nghe một bí mật sốc qua điện thoại.
Nghe xong, trước tiên tôi dùng gấp ba lần tiền lương để ổn định dì Tần, để dì tiếp tục theo dõi mọi hành của Khương Viên.
Sau đó báo cáo cho tôi.
Bây giờ Khương Viên hận tôi như , nhất định sẽ tìm mọi cách hãm tôi.
Tôi gọi trợ lý của bố tôi và hỏi.
Tôi biết bố mẹ tôi ba ngày sau sẽ trở lại thành phố A.
Tôi cúp máy, xách túi đi đến nhà bố.
Hôm nay, hãy để tôi phục vụ tiểu thư tính gắt gỏng này.
Vừa đến cửa nhà, tôi đã nghe thấy tiếng đập đồ đạc từ tầng hai phát ra.
Cùng với tiếng hét khàn khàn của Khương Nguyên.
"Tại sao! Tất cả những thứ này đều phải là của tôi!"
“Tôi ngoan ngoãn nghe lời, sao tôi vẫn kém con k h ố n đó!”
Cô ta còn chưa đập xong đồ đạc trong phòng.
Tôi nhấn chuông, dì Tần ra mở cửa thấy tôi liền hưng phấn kéo tôi vào nhà.
Dì thở dài bất lực.
“Đại tiểu thư, nghe, mấy ngày nay mỗi lần tỉnh dậy tôi đều như , mỗi ngày chỉ dám cẩn thận để đồ ăn ngoài cửa, sợ ấy đ á n h tôi.”
Tôi ăn ủi dì ấy.
Tôi lên lầu, đến trước cửa phòng Khương Viên, bên trong giống như một bệnh nhân t â m thần đang gào thét.
Mở cửa ra, Khương Viên thanh âm lập tức ngừng lại.
Căn phòng bừa bộn, rèm cửa đóng kín, đèn tắt.
Cô ta nhếch nhác và trông như một kẻ man rợ trong núi sâu, rừng hoang.
Cô ta trông hoàn toàn khác với vẻ ngoài ngây thơ trước đây.
Tôi ngập ngừng gọi tên ta để xem ta có điên thật không.
"Khương Viên?" Cô ta quay đầu lại, dùng một đôi mắt oán hận tôi.
"Con khốn, mày còn dám tới, mày hết lần này đến lần khác tao xấu hổ, chắc vui lắm.”
Xem ra vẫn tỉnh, chưa điên.
"Đây là nhà của tôi, tại sao tôi không dám đến? Tất cả những điều này là do không nhận rõ thân phận của mình, không liên quan gì đến tôi."
Đôi mắt ta đỏ bừng, hét lên muốn giec tôi.
Cô ta lao tới và b ó p c ổ tôi.
Nhưng tôi phản ứng nhanh, tránh bộ móng tay dài và nhọn của ta.
Tôi n ắ m lấy cổ tay ta và gập nó ra sau lưng.
Khương Viên đau đớn vùng vẫy, ta không khỏe bằng tôi, không thể thoát ra .
"Lâm Duyệt, tao muốn giec ngươi, chỉ cần tao không chec, mày nhất định không sống tốt!”
Tôi xoay ta lại, t á t thẳng vào mặt ta.
"Giec tôi? Xem có bản lĩnh hay không."
Cô ta ngã xuống đất, vẻ mặt phẫn nộ không chút kiềm chế.
Lúc này, điện thoại reo, tôi nhấc máy để trả lời.
"Ông nội, dạo này ông không cần phái vệ sĩ đi theo con, con không thích phô trương quá mức, rồi, cứ như đi.”
Sau khi nghe tôi gọi điện, trong mắt Khương Viên lóe lên một tia gian xảo, ta run rẩy đứng dậy.
Cô ta nắm lấy tay tôi và nhỏ giọng xin lỗi.
"Duyệt Duyệt, thật xin lỗi, mấy ngày nay tâm trạng của tôi không tốt, vừa rồi tôi quá , cho tức giận."
Cá đã mắc câu.
15
Hai ngày qua tôi cố đi mua sắm và xem phim một mình.
Tôi tưởng có ai đó sẽ theo dõi và tấn công tôi, tôi thấy chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Cho đến ngày thứ ba, tôi cùng vài người đến quán bar chơi đến tận sáng sớm.
Thực ra tôi không hề say, tôi chỉ giả vờ say thôi.
Lần này tôi có thể cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình.
Trên đường lúc này không có ai nên tôi giả vờ run rẩy vừa đi vừa bám vào thân cây bên đường.
Có tiếng bước chân xào xạc phía sau, và dường như có vài người.
Đột nhiên, một người đàn ông trông có vẻ khốn khổ ôm lấy eo tôi từ phía sau.
Nói những lời đầy trêu chọc.
“Em , đi đâu vào lúc đêm khuya thế này?” Tôi giả vờ không chống đỡ nổi đẩy hắn ta.
Người còn lại đang giữ vai tôi từ phía bên trái.
“Không bằng em về nhà chơi với em bọn tôi đi.”
“Thả tôi ra.”
“Đại ca, này trông thật xinh đẹp và đáng , như thể ấy vẫn còn là một đứa trẻ .”
“ Đại ca, hôm nay không chỉ có tiền mà còn nếm trẻ, hahaha."
Tôi chưa kịp ra tay thì đèn xe phía trước lóe lên.
Đèn sáng rực, vài tên côn đồ lao tới chửi bới.
"TMD! Không thấy có người sao? Lái Mercedes hỏng đi khoe nỗi gì!" Người đàn ông đứng dậy đột nhiên im lặng.
Một cặp đôi bước xuống xe, khi tôi đến gần hơn, tôi rõ họ.
Đó là bố mẹ.
Mẹ tôi cởi áo khoác chạy nhanh đến ôm tôi.
Bố tôi tức giận đến mức ngay lập tức cầu vệ sĩ c h ặ t bỏ những bàn tay chạm vào cơ thể tôi.
Tôi cố hét to lên như thể đang bị kích thích.
"A! Bố mẹ, con sợ quá, họ... wuwuwu ~ Con không muốn sống nữa."
Những tên côn đồ đó đã bị vệ sĩ đ á n h đến mức khóc kêu cha gọi mẹ.
Cuối cùng tôi không thể chịu đựng nên đã ra sự thật.
“Đừng đánh nữa, các vị đại ca, chúng tôi chỉ nhận tiền việc thôi!”
Bố tôi nghe lại càng tức giận hơn.
Trong kinh doanh, bố luôn giữ thái độ hòa khí sinh tài, hơn nữa không bao giờ cao ngạo, không nghĩ ra đến tột cùng là ai muốn hủy hoại con mình như thế này.
Ông cúi xuống và lắng nghe bọn côn đồ tiết lộ ai là người đứng sau giật dây.
Đôi mắt ông đầy giận dữ, những ngón tay siết chặt thành nắm .
"Mang những người này về Lâm gia cho tôi. Tối nay tôi sẽ thanh lý môn hộ!
Bạn thấy sao?