Chương 1
Bảy giờ tối, tiếng chuông báo thức và tiếng chuông điện thoại cùng lúc vang lên trong phòng, vô cùng ồn ào và chói tai.
Giấc mơ đẹp bị vỡ một cách vô , Cảnh Kiều há miệng ngáp liên tục, bất lực ôm chăn ngồi dậy, mắt v An Ám nghiền, theo tiếng , tắt chuông báo thức trước, sau đó mơ mơ màng màng sờ lấy điện thoại, nghe máy, giọng mũi nặng nề: "Alo?"
"Alo cái chân bà nội cậu! Nghe giọng cậu là biết cậu vẫn chưa dậy rồi! Mười giờ tàu sẽ khởi hành rồi, cậu còn ngủ như heo à! Giáo sư đặc biệt bảo mình gọi điện thúc cậu, nghe chưa? Đặc biệt đấy!"
Đầu dây bên kia, Trần Thiến như thể đã ăn phải thuốc súng, chỉ chờ giây tiếp theo là nổ tung!
"Không phải bây giờ vẫn còn ba tiếng sao? Trần tiểu thư hãy hạ hỏa trước, bây giờ mình đi rửa mặt đánh răng, nhất định sẽ đến đúng giờ!"
Cô tươi nịnh nọt, an ủi người đang vô cùng nóng nảy, vừa ngáp ngắn ngáp dài tốc độ cúp điện thì không ai sánh bằng.
Tính Trần Thiến thế nào còn không hiểu sao? Nếu cúp điện thoai·chậm thêm chút nữa, chắc chắn sẽ bị mắng cho không còn mảnh giáp nào...
Dậy giường, rửa mặt, ăn sáng, thu dọn hành lý...
Chuẩn bị xong mọi thứ, Cảnh Kiều tiện tay cầm chìa khóa trên bàn, đi ra ngoài.
Nhưng mới đi vài bước, đột nhiên cảm thấy bụng đau quặn thắt, như kim châm, như dao cắt, càng giống như ruột gan quặn lại, cuộn lên cuộn xuống, không yên ổn.
Lúc đầu, còn có thể ngồi xổm trên đất ôm bụng cố chịu theo cơn đau dữ dội ngày càng tăng, trán bắt đầu toát ra những giọt mồ hôi nhỏ li ti, sắc mặt tái nhợt, môi tím tái không còn chút máu, hai chân run rẩy, thậm chí đứng cũng không vững.
Với bộ dạng này, đừng là đến Barcelona, ngay cả việc bước ra khỏi phòng cũng thành vấn đề.
Không còn cách nào khác, Cảnh Kiều đành gọi điện cho Lâm An Á, người th An Át của : "An Á, tớ không thể đến Barcelona rồi, cậu nhanh chóng thu dọn hành lý đến đó đi, giáo sư Lâm đang đợi rồi."
"Barcelona vẫn luôn là ước mơ của cậu mà, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, sao cậu lại không đi?" Giọng của Lâm An Á nhẹ nhàng, êm ái, chuyện mềm mại, rất dễ nghe.
"Bây giờ bụng tớ đau đến mức không ra khỏi phòng , nước chảy xuôi chỗ trũng, tớ không đi , chắc chắn giáo sư Lâm sẽ tìm người khác, thì thà để cậu đi còn hơn, để người khác lợi thì không !"
Cơn đau dữ dội ngày càng tăng, Cảnh Kiều thở hổn hển, một tay ấn chặt bụng, chuyện đã có chút khó khăn vẫn cố chịu đựng.
"Nghiêm trọng lắm sao? Cậu đợi một chút, tớ sẽ đến ngay!" Lâm An Á lo lắng và sốt ruột, có thể nghe ra giọng của không ổn chút nào.
"Đừng--" Hít một hơi lạnh, dừng lại một lát, Cảnh Kiều tiếp tục : "Cậu trực tiếp đến gặp giáo sư Lâm là , không cần lo cho tớ, tớ sẽ gọi điện cho Tử An." Lâm Tử An là trai của , hai người đã nhau gần hai năm.
Nghe , trái tim đang treo lơ lửng của Lâm An Á mới hạ xuống, : "Vậy cậu ý giữ gìn sức khỏe, tớ gọi điện thoại trước rồi đến sau."
Đáp lại một tiếng , Cảnh Kiều lại không yên tâm thúc giục Lâm An Á thêm mấy lần nữa, cuối cùng mới cúp điện thoại, quay sang gọi cho Lâm Tử An.
Không chần chừ, Lâm An Á lập tức thu dọn hành lý không ngờ lại đúng lúc gặp phải tắc đường, tắc mất hai tiếng đồng hồ, đến khi khó khăn lắm mới đến nơi thì tàu đã rời đi, không còn cách nào khác, đành phải đợi chuyến tiếp theo.
Bạn thấy sao?