Ông Xã, Mau Kí [...] – Chương 14

Bạch Tử Cúc tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở bệnh viện. Cô di dời ánh mắt, liền đón nhận ánh mắt âm trầm của Hàn Minh Tuấn

""Sao tôi lại ở đây ?""

Rõ ràng là đang bắt trộm ở siêu thị mà, sao hiện giờ lại ở trong bệnh viện rồi ?

Á, cổ sao đau quá ?

Cô định đưa tay sờ lên cổ, đột nhiên bị người ở cạnh bên ngăn cản lại ""Không ""

Bạch Tử Cúc Hàn Minh Tuấn, chỉ thấy ta chằm chằm, khuôn mặt nhăn nhó tức giận ""Em có biết suýt chút nữa là em đã mất mạng rồi không ?""

Mất mạng gì chứ ? Chẳng phải vẫn đang rất tốt sao?

Bạch Tử Cúc hoang mang, lại nghe rống lên ""Bác sĩ mới vừa kiểm tra còn chút nữa là tổn thương đến mạch chủ rồi. Bạch Tử Cúc, sao lúc trước tôi lại không phát hiện ra em là người hăng hái việc tốt thế nhỉ? Em có biết rằng chỉ vì một người xa lạ mà em sắp mất đi tính mạng của mình không ?""

""Đầu óc em bị úng nước, hay ngu dốt đây. Sau này ra cửa, cấm không xen vào chuyện của người khác. Nghe rõ chưa ?""

""..."" Bạch Tử Cúc bị quát tháo tới đơ người, ta là đang thế nào ?

Cô bị thương suýt chết thì lẽ ra ta phải thật cao hứng chứ? Sao tự nhiên lại hung dữ bất chợt kia chứ ?

Mà đến chính Hàn Minh Tuấn vẫn không thể lí giải . Không biết là tại sao, ngực như bị chặn lại, nặng nề khó thở. Nhất là khi thấy Tử Cúc bị tên côn đồ cho một nhát dao lên cổ, như bị ai móc tim ra nhai lấy

Rõ ràng là không , khi thấy nằm trong lồng ngực , cổ liên tục chảy máu, hơi thở khó khăn, lại hốt hoảng như người bị thương chính là mình

Trong một khắc ấy, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác kinh khủng, sợ hãi, sợ cứ như mà chết đi trong ngực mình. Trái tim liên tục muốn rớt ra ngoài, đến lúc bác sĩ không sao thì con tim kia mới thôi đi lại

Bạch Tử Cúc ngồi im không gì. Hàn Minh Tuấn thấy cúi đầu như đứa trẻ vừa sai, tim cứng lại, nhỏ giọng dỗ dành ""Xin lỗi, tôi hơi mất bình tĩnh, em không sao là tốt rồi ""

Hành này của tính là đang quan tâm không nhỉ?

Bạch Tử Cúc rúc vào ngực , không nhúc nhích nữa. Anh thật sự quan tâm đến sao? Hay là còn hư giả ý ? Mặc dù bản thân cảm nhận đấy không phải là giả vờ, ... vẫn chẳng có cách nào tiếp nhận lần nữa

Bạch Tử Cúc dường như nhận ra hành vô thức của mình, đẩy ra, vén chăn bước xuống giường

""Em ?"" Hàn Minh Tuấn , sắc mặt theo đó mà trầm xuống

""Tôi đi về nhà "" Mới có câu mà cổ đau muốn chết. Cô hít sâu, đưa tay chạm lên tấm băng trắng

Cô chưa đi bước thứ ba thì cả cơ thể đã bị nhấc lên, quay trở lại giường

Hàn Minh Tuấn lạnh lùng ""Không có lệnh của tôi thì cấm em đi đâu, ngoan ngoãn nằm ở đây, chờ vết thương lành lại thì muốn đi đâu tôi cho đi ""

""Anh... "" Bạch Tử Cúc nổi đóa ""Anh điên à ? Tôi muốn đi về là quản chắc?""

""Tử Cúc "" Anh quát lên ""Đừng tôi nổi giận, nghe lời đi""

Bạch Tử Cúc đầy ấm ức ngồi im re, ngoãn ngoãn đưa mắt ra cửa sổ

Cô đi ra ngoài mua nước, Trác Quân vẫn còn ở nhà mà. Nếu không về, Trác Quân chắc chắn là sẽ vừa thương tâm vừa khó chịu

Tại sao lúc nào cũng buồn chứ? Không phải là đã hứa sẽ không rời xa sao? Tại sao lại hết lần này đến lần khác nuốt lời ?

""Muốn ăn gì ? Tôi ra ngoài mua cho em"" Hàn Minh Tuấn thấy tinh thần của đang bay ở tít nơi nào, liền lên tiếng

Bạch Tử Cúc không thèm , chỉ thốt ra hai từ ""Tùy ""

Hàn Minh Tuấn , rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh

Vừa bước ra cửa, điện thoại đã reo lên. Anh cũng không , trực tiếp nhấn nút ""Alo""

""Tuấn, là em nè""

Vương Gia Nhĩ ?

Nghe tiếng người kia, bỗng lạnh giọng ""Chuyện gì ?""

""Bạch Chấn Hưng cầu hôn em rồi đấy ""

""...""

Hàn Minh Tuấn không gì. Sao không cảm thấy đau đớn, tức giận như bản thân mình nghĩ ? Thật lạ !

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...