Phần 4. Có lẽ cảm nhận sự tức giận trong mắt tôi nên hắn về phía tôi, rồi bước đến gần và dùng tay kéo tôi.
"Tô Uyển, đừng nháo nữa, theo tôi về nhà!”
Ai cho hắn mặt mũi?
Thấy tôi hắn chằm chằm, Ôn Húc mím môi, một lúc sau, hắn : “Tôi húp canh rồi, có hơi mặn.”
Đầu óc tôi choáng váng trong giây lát, vốn đang định ầm lên về việc ly hôn thì… hm!?
Cái gì ?
Hắn hắn đã uống hết… cái thứ đó?
Tôi hòa cặn canh với nước và thêm chút muối, hắn đã… uống hết rồi?
12. Hãy thấy ánh mắt sửng sốt, run rẩy và khó tin của tôi.
Ôn Húc tưởng rằng tôi cảm , ấm áp : “Ở đây có hiểu lầm, có thể về nhà chuyện không?”
Tống Kiều ở một bên cũng : "Đúng , Ôn phu nhân, không phải như nghĩ đâu. Vừa rồi trong văn phòng, tôi đã bị ngã, tóc mắc vào cúc áo của sếp Ôn, thật sự không phải như nghĩ đâu!"
Tôi cắn môi, nghĩ đến cốt truyện, tôi hạ quyết tâm đã diễn phải diễn cho trót! Dù đang chột dạ cũng không hề ảnh hưởng gì hết.
Vì thế tôi nghiêng mặt, với Ôn Húc: “Anh đi đi.”
Ôn Húc không ngờ tôi lại cứng đầu như , hắn liền cau mày hỏi: "Em không tin tôi?”
Gì nữa? Vẫn chưa chịu thôi có phải không?
Giới truyền thông đều đã chụp ảnh lại rồi, tôi lấy ảnh chụp ra đưa hắn.
"Tự mình xem đi!"
Ôn Húc xem tin tức, và thở phào nhẹ nhõm.
Tống Kiều ở phía sau giải thích: “Hôm đó Ôn tiên sinh bị đau bụng, trợ lý Trương có việc nên tôi đã cùng ấy đi mua thuốc.”
"Bức ảnh này là vì sếp Ôn không đứng vững, nên tôi mới dìu ấy.”
Tôi không tin Ôn Húc.
"Ôn Húc, có phải đàn ông không? Tự tự chịu, sao có thể để con nhà người ta giúp dối?”
"Tôi rất thất vọng về !"
Ngay lúc tôi tức giận đứng dậy, chuẩn bị xách túi rời đi, Ôn Húc tựa như nhận ra điều gì, hắn lạnh lùng tôi.
"Thực ra chỉ coi tôi là máy rút tiền chứ gì?”
Tôi sửng sốt: “Gì chứ? Rút tiền kiểu gì?”
Sau đó tôi chợt nhận ra ghi mà tôi đặt cho Ôn Húc là: [Máy ATM] trong danh bạ. Vừa rồi hắn cầm điện thoại của tôi để xem bằng chứng, và rồi…..
Ôi, tôi muốn ch*t, ch*t quách đi cho xong! Aaa!
Trước mặt mẹ, ông nội và nhân của Ôn Húc, hắn phát hiện ra bí mật này rồi.
Tôi đến gần hắn ta, : “Ha! Người chồng cả ngày không về nhà, đến là vung tiền để tôi yên lặng biến sang một bên, và máy ATM có gì khác nhau đâu?”
13.Nói xong tôi hùng hùng hổ hổ chạy khỏi nhà chính.
Trên đường, tôi liên hệ với người giúp việc.
"Lisa, nhanh đóng gói hành lý, tôi cần phải chạy trốn ngay bây giờ, cả nữa.”
Lisa rất kinh ngạc: "Phu nhân, sao người phải chạy trốn??”
“Tôi muốn ly hôn với Ôn Húc. Cô là do tôi , chúng ta nhanh chạy thôi.”
Lisa sửng sốt: "Nhưng tại sao chứ? Chẳng lẽ ông chủ biết người pha nước vào canh?”
Tôi: ".............. Đừng nhảm nữa và dọn dẹp nhanh đi!"
Ai biết hắn ta sẽ uống chứ? Chẳng phải bình thường đều đổ đi sao?
Mặc dù Lisa hơi nhiều ấy vẫn nghe theo lời tôi.
Ngay khi tôi về đến nhà, ấy đã đóng gói hai vali.
Nhìn thấy tôi, Lisa lo lắng : "Thưa phu nhân, chúng ta thực sự rời đi như thế này sao? Chúng ta không cần chào ông chủ sao?"
Tôi ấy: “Cô là người của ai? Tôi mà! Phải rời đi theo lệnh của tôi chứ!”
Là một người vợ có tấm lòng nhân hậu, tôi đã hỗ trợ Ôn Húc 100 triệu NDT chi phí sinh hoạt mỗi năm. Quản lý tài chính là kỹ năng cơ bản và tôi cũng đầu tư vào bất sản.
Ôn Húc không biết sau lưng hắn, tôi đã mua bao nhiêu căn nhà.
Vì mua quá nhiều nên tôi đã người quản lý tài sản để giúp tôi trông coi.
Tôi nhanh chóng chọn một biệt thự hướng biển và định trốn cùng Lisa vài ngày để bình tĩnh lại.
Không ngờ, xe tôi vừa phóng ra chưa bao lâu đã có một chiếc xe bám sát phía sau.”
Lisa lo lắng tôi: "Thưa phu nhân, chiếc xe phía sau hình như đang đuổi theo chúng ta."
Tôi liếc ấy : "Không thể nào là ta .”
Trông nó thật kỳ lạ. Đó là một chiếc xe tải, không phải biển số địa phương.
Cảm giác khủng hoảng khiến tôi có chút bất an.
Nhưng tôi là nhân vật nữ phụ, hệ thống tệ đến mức không quan tâm đến tôi, chuyện như không nên xảy ra với tôi, phải không?
Nữ phụ cần kịch bản sang chảnh thế này sao?
Sinh mạng nữ phụ có gì đáng để khiêu chiến à?
Để không bị lật thuyền trong mương, tôi đã thay đổi lộ trình của mình.
Không ngờ chiếc xe đó cứ bám theo tôi mãi.
Lúc này tôi hơi hoảng sợ, vừa lo lắng lái xe đến một con đường nhỏ hẻo lánh để cắt đuôi, thì đã đâm vào một chiếc xe khác.
Tai nạn xảy ra khiến tôi sợ hãi đến mức chỉ muốn xuống xe để kiểm tra hình.
Giây tiếp theo, có ba người đàn ông lực lưỡng nhảy ra khỏi xe phía sau và kéo tôi ra ngoài.
Người cầm đầu tức giận : "Là ta! Đưa ta đi!"
14
Tôi sửng sốt, tại sao lại là tôi?
"Bắt tôi gì chứ? Tại sao lại là tôi??”
Tôi chưa từng ức hi*p ai, chỉ sống vui vẻ trên đống tiền của mình, hơn nữa mỗi năm còn quyên góp rất nhiều tiền để từ thiện.
Một tên liếc tôi khịt mũi: "Tại sao? Đi mà hỏi người chồng tốt của ấy!”
Tôi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi giậm chân.
"Tôi và Ôn Húc không có xu quan hệ nào cả!”
"Phu nhân! Các người định gì phu nhân nhà tôi?”
Lisa thấy tôi đang bị bắt cóc thì muốn mở cửa xe chạy ra cứu tôi.
Nhưng cửa xe đã bị giữ chặt và ấy không thể nào ra ngoài.
Trong lúc tôi đang vùng vẫy thì lúc này một chiếc ô tô dừng lại trước mặt chúng tôi.
Tống Kiều nhảy xuống xe, hùng hồn hét lên: "Các định gì? Thả Ôn phu nhân ra!”
Tên bắt cóc Tống Kiều, hừ một tiếng: "Cô này hình như cũng có quan hệ với Ôn Húc, bắt ta đi luôn!”
Chết tiệt? Tôi tức muốn thổ huyết!
Bắt nữ chính là , bắt tôi để gì? Hàng tặng kèm?
Cô ấy là nữ chính, còn tôi chẳng qua chỉ là người qua đường vô tội thôi aaa!
Tôi và Tống Kiều bị nhốt riêng, tuy bị bịt băng keo ấy vẫn có thể phát ra âm thanh.
"Uh-huh! Hãy để chúng tôi đi! Các điều này là phạm pháp!"
Một tên tóc vàng với thủ lĩnh có râu ở bên cạnh: "Đại ca ơi! Trên TV, bị dán băng keo không thể chuyện, sao con khốn này vẫn lảm nhảm thế?”
“Mày bớt xem phim lại.”
Sau đó đưa cho tóc vàng một miếng giẻ lau: "Dùng cái này!"
Tống Kiều vô cùng sợ hãi và vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
Đó là giẻ rách, đó là một miếng giẻ rách!
Thật bẩn thỉu, toàn thân ấy đều phản kháng kịch liệt.
Nhưng tên tóc vàng không hề quan tâm, hắn vẫn những việc nên .
Tống Kiều lúc này không còn có thể chuyện nữa: “Ô…ô…”
Tóc vàng kiêu ngạo cợt: “Thành thật một chút!”
Sau đó hắn ta ném Tống Kiều đến bên cạnh tôi.
15. Tống Kiều vẻ mặt đen thui.
Còn tôi từ đầu tới cuối an phận với miếng băng dính thì thầm cảm thấy mừng rớt nước mắt.
Tôi… thật sự không muốn ngậm giẻ đâu! Aa! Thật kinh khủng!
Khi xe chạy ra khỏi thành phố, hướng về một con đường hẻo lánh ở ngoại ô, Tống Kiều giãy dụa một hồi rồi nhổ giẻ lau ra.
Tôi choáng váng.
Quả nhiên, mọi thứ trong phim truyền hình đều là dối trá!
Nhét một miếng vải vào miệng cũng vô ích thôi!!
Trong lòng tôi đang phàn nàn, giây tiếp theo, Tống Kiều kinh ngạc tôi, cúi đầu đặt môi lên má tôi, cắn miếng băng dính trên miệng tôi, giúp tôi xé nó ra.
Vì ở quá gần bọn bắt cóc, nên tôi căng thẳng không dám phát ra tiếng.
Tống Kiều cũng rất căng thẳng, di chuyển chậm rãi, mất cả phút mới xé băng dính.
Để gỡ băng dính một cách trơn tru, ấy còn dùng lưỡi liếm mép băng.
Cảm nhận hơi thở còn sót lại của nhau, mặt tôi vô cớ đỏ bừng.
Ch*t tiệt! Đây là cách người phụ nữ này quyến rũ Ôn Húc sao?
Trong lúc tôi đang phân tâm, Tống Kiều đã kéo tôi xuống, nấp sau ghế, nhỏ vào tai tôi: "Bà Ôn, đừng sợ! Chúng ta nhất định sẽ chạy ra ngoài!"
Mặc dù những lời này phát ra từ miệng ấy rất không đáng tin cậy, tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích .
Tống Kiều có chút khéo léo, cúi xuống dùng răng cởi sợi dây trói trên tay giúp tôi.
Sau khi tự do, tôi cũng giúp ấy cởi sợi dây trói trên tay ấy.
Hai chúng tôi rúc vào khoang sau xe, lắng nghe tĩnh của bọn bắt cóc phía trước, tìm cơ hội trốn thoát.
Ba kẻ bắt cóc tỏ ra rất vui vì bắt chúng tôi.
Tóc vàng : "Đại ca, chúng ta dùng vợ và thư ký hắn để uy hi*p, xem hắn dám bỏ nhà máy của chúng ta nữa không!?
"Đúng , đại ca! Nhà máy là tâm huyết hai đời gia đình chúng ta, sao có thể là ? Phải cho Ôn Húc một bài học.”
Người đàn ông có râu hừ một tiếng: "Con khốn đó, giám đốc Vương, đã bán nhà máy mà không chống lưng cho chúng ta. Được rồi, phải để bọn họ biết, chúng ta không dễ ức hi*p như !”
Tôi bối rối và có vài dấu chẩm hỏi trên trán.
Tống Kiều thì thầm vào tai tôi: "Sếp Ôn mới mua lại một nhà máy thép bị sản. Chủ cũ của nhà máy đã mang theo tiền tái định cư ở nước ngoài. Công nhân cũ không lấy lương, cùng đường nên liều bắt cóc chúng ta.”
À... vấn đề kinh doanh.
Tôi yên lặng cầu phúc cho chính mình. Thật là tai bay vạ gió!
16
Tống Kiều nắm chặt bàn tay tôi, :
"Phu nhân đừng sợ, tôi sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu."
Tôi nhếch khóe miệng, nở một nụ còn xấu hơn cả khóc.
Không biết liệu có chuyện gì xảy ra với mình không, với thân phận là nữ chính, Tống Kiều sẽ không sao đâu, tôi… thì chưa chắc.
Tôi thật buồn khi nghĩ rằng đến tiết: Ôn Húc goá vợ.
Nếu tôi biết trước chuyện này sẽ xảy ra thì tại sao tôi lại chột dạ chạy trốn chứ?
Nếu tôi không chạy trốn, có lẽ tôi có thể sống lâu hơn một chút.
“À, sao lại theo đuôi tôi tới đoạn đường hẻo lánh kia nhanh như ?”
Tống Kiều : “Sếp Ôn phải ở lại giải thích với Ôn lão gia, ngài ấy sợ phu nhân nghĩ không thông, nên bảo tôi đi tìm trước… lại thấy cho vali vào cốp, gấp quá nên tôi đành bám sát theo phía sau, không ngờ gặp phải cảnh này.”
***
Chiếc xe chở cả hai chúng tôi vào nhà máy thép.
Do mất nước và mất điện, khu vực nhà máy rộng lớn đã bị bỏ hoang từ lâu.
Họ xuống xe và bắt đầu gọi cho Ôn Húc.
"Sếp Ôn, lần trước cân nhắc điều kiện chúng tôi đưa ra như thế nào?"
Một giọng ấm áp, bình tĩnh và kiên định vang lên từ đầu bên kia của điện thoại.
"Công ty chúng tôi khi mua lại đã trả đủ phí tái định cư. Người mà các nên tìm là chủ cũ của các chứ không phải tôi!”
Người đàn ông có râu lạnh: "Thật sao? Anh muốn nghe giọng vợ mình rồi nghĩ lại một chút không?”
Ôn Húc sửng sốt: "Cái gì?"
Người đàn ông có râu mở cửa xe, túm lấy cổ áo tôi rồi áp điện thoại vào tai tôi.
Tôi kêu lên: "A!"
Không phải vì tôi sợ mà vì tôi đã cởi trói, hai tay giấu hờ sau lưng, ta vừa kéo đã khiến tôi lảo đảo ngã xuống.
Nghe thấy giọng của tôi, Ôn Húc lập tức trở nên căng thẳng.
"Tô Uyển! Em không sao chứ? Cái quái gì xảy ra ? Các người muốn gì?”
Người đàn ông có râu đang cảm thấy vui vẻ thì Tống Kiều đột nhiên nổi giận, giật lấy điện thoại di của kẻ bắt cóc, đóng sầm cửa xe lại.
Cô ấy vào điện thoại: "Sếp Ôn, phu nhân không sao cả. Chúng tôi hiện đang ở sảnh tòa nhà 3, khu A của nhà máy thép. Bên kia có ba người, hình vẫn đang trong tầm kiểm soát.”
17. Tôi đã bị sốc.
"Tầm kiểm soát? Kiểm soát kiểu gì?”
Cô ấy không thấy bọn bắt cóc đang phát điên và chửi bới bên ngoài sao?
Một trong số bọn họ đã nhặt chiếc búa lên và đập rầm rầm vào cánh cửa xe.
"Mẹ kiếp! Sao mày dám đánh tao? Con khốn này! Mày không muốn sống nữa phải không?”
Tóc vàng và một tên khác chạy tới.
Trong điện thoại lại vang lên giọng lạnh nhạt.
"Tống Kiều! Dạy cho bọn họ một bài học!"
TÔI: "???"
Tống Kiều có thể gì?
Không ngờ Tống Kiều nhận lệnh xong lập tức mở cửa nhảy ra ngoài.
"Vâng! Sếp!”
Sau đó, tôi thấy ấy dường như đã thay đổi, từ một đoá hoa nhỏ bé biến thành nữ hùng.
Khiến từng người một phải ngã trên mặt đất tìm kiếm răng của mình.
Chết tiệt! Nguyên tác mà hệ thống rách cho tôi có gì đó không ổn!
Một lúc sau, cả ba tên đàn ông đã bị Tống Kiều đánh ngã, thậm chí còn bị ấy dẫm lên.
Vừa giẫm, ấy vừa với Ôn Húc.
"Thưa sếp, đã giải quyết xong!”
Ôn Húc: "Được rồi, đừng để cho tôi nghe thấy lời vô lễ với vợ tôi.”
TÔI: "???"
Tôi lo lắng bước ra khỏi xe và Tống Kiều đang trói người như trói gà.
"Ồ, Tống Kiều, … thật giỏi! Nhưng tại sao không ra tay ngay từ đầu?”
Tống Kiều bình tĩnh tôi, đáp: "Vậy sao chúng ta có thể tống những tên côn đồ này vào tù vì tội bắt cóc?"
Tôi nhếch môi : “Tôi tưởng Ôn thị là công ty đứng đắn.”
“Tất nhiên là như ! Sếp Ôn luôn tuân thủ pháp luật và là một công dân tốt!”
“Ồ….”
Bạn thấy sao?