Tôi là tiểu thanh mai tri kỷ của thái tử Bắc Kinh. Khi lớn lên, chúng tôi kết hôn do hai bên gia đình sắp đặt.
Hắn đã từng : "Tôi chỉ coi em như em của tôi thôi! Tôi có thể cho em tiền và cái danh hiệu Ôn phu nhân, tôi không thể em.”
Tôi 100 t.riệu trong tài khoản, đó là chi phí sinh hoạt hàng năm và tiền tiêu vặt, tôi liền nhu thuận nắm lấy tay hắn: “Không sao đâu, đã cho em quá nhiều rồi.”
Và chuyện gì đến cũng phải đến, thời hạn cuộc hôn nhân sắp kết thúc, khi tôi chủ đưa ra bản thỏa thuận ly hôn và lên kế hoạch tác hợp cho hắn cùng người hắn đến bên nhau thì Ôn Húc – người vốn luôn lạnh lùng, bỗng thay đổi sắc mặt.
Hắn thậm chí còn tức giận xé bỏ bản thỏa thuận ly hôn.
"300 tỷ tiền cấp dưỡng? Tô Uyển, sao em không đi cướp đi???”
Tôi: "A?... cướp đây! Mau giao tiền ra!!”
Ôn Húc: “…..”
Tên truyện: Ông xã đã cho tôi quá nhiều rồi.
Tác giả: 白澤喪葬用品店.
Nhà dịch: Mật Đào (dịch truyện NT).
1. Tôi tên là Tô Uyển, là vợ của thái tử Bắc Kinh.
Tuy nhiên mọi người ở thủ đô đều biết rằng tôi, bà Ôn, chẳng qua là hữu danh vô thực.
Bởi Ôn Húc không thích tôi.
Nhưng tôi không quan tâm, vì từ rất lâu trước kia tôi đã biết rằng mình thực chất là một nhân vật nữ phụ độc ác, chuyên cản trở nam nữ chính và gia tăng k*ch th*ch cho câu chuyện.
Thứ gọi là hệ thống trong não tôi đã với tôi. Tôi vốn là một vai phản diện nên sau khi Ôn Húc nữ chính Tống Kiều, tôi sẽ phát điên và bắt đầu gặp đen đủi, rồi ra nhiều việc ngu xuẩn, vô lý.
Cuối cùng, tôi bị Ôn Húc tàn nhẫn bỏ rơi, chỉ thu khối tài sản 30 tỷ, tôi buồn bã ra nước ngoài và không bao giờ quay trở lại quê hương nữa.
TÔI: "???"
“Mi có chắc là ta đau khổ vì nhớ Ôn Húc không?"
Hệ thống: "Tuy ký chủ có 30 tỷ, thứ mà mất là !”
Tôi: "A!? Tình của ta đáng giá 30 tỷ???"
“…………. Có thể đau khổ thêm vài lần nữa không?”
30 tỷ! Là 30 tỷ đó! Tính thế nào cũng thấy lời to!
2. Hệ thống với tôi rằng tôi sẽ có một kết cục tồi tệ.
Bao gồm mất Ôn Húc, ly hôn với Ôn Húc và chứng kiến Ôn Húc Tống Kiều.
Sau đó tôi ngậm ngùi với 30 tỷ của mình.
Vì , tôi cảm thấy sứ mệnh của mình thật cao cả, quá vĩ đại rồi!
Địa ngục thế này tôi không vào thì ai vào? Không có bất cứ nào trên cõi đời đáng phải chịu tra tấn kinh khủng như ! Nhưng tôi dũng cảm hơn cả! Tôi có thể!
… Hmm tuy nhiên, sau khi bình tĩnh lại, tôi kết luận rằng thứ gọi là hệ thống này không thông minh cho lắm.
Dù ở khía cạnh nào, thì việc sở hữu 30 tỷ chẳng phải là tốt hơn việc sở hữu một người đàn ông sao?
Vì , tôi đã phớt lờ hệ thống.
Dù sao ly hôn thì tôi cũng có thể có 30 tỷ!
30 tỷ đó!
Việc quan trọng phải nhắc lại thật nhiều lần, để trong mơ cũng cảm thấy hạnh phúc, phấn khởi.
Hoặc nếu Ôn Húc đồng ý, tôi có thể rời đi ngay bây giờ!
"Thưa phu nhân, đã đến giờ ăn tối rồi."
Giọng của người hầu cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi ngáp dài một tiếng, thay quần áo rồi đi xuống nhà.
Ôn Húc ngồi ở bàn ăn, đôi chân thon dài bắt chéo, đôi mắt đeo kính gọng vàng cụp xuống, trông như một kẻ văn nhã bại hoại.
Người quản gia đã bưng thức ăn lên. Hắn ta không đũa mà đang đọc báo trên tay.
Hắn luôn thích ra vẻ, dù không có gì để có thể màu từng cử chỉ như đang chụp ảnh tạp chí này thật sự khiến tôi khó hiểu.
Có người nhắc nhở: “Phu nhân, mời người ngồi.”
Tôi vừa ngồi xuống đã mức một bát canh uống.
"Nhìn tôi gì? Cầm đũa đi chứ!?”
Ôn Húc chằm chằm tôi, cau mày : "Tô Uyển, em giận tôi à?”
3.
Điều hắn khiến tôi ngừng hành húp canh.
Tâm trí tôi quay cuồng cố nhớ lại các hoạt thời gian gần đây.
"À... ừm.. hmm.”
"Đừng quên, hiện tại đã là người có gia đình, thu liễm một chút, đừng cùng người phụ nữ khác chơi bời lêu lổng khắp nơi khiến cho tôi xấu hổ! Lần sau hãy ý đó!”
Thực tế là tôi đã bịa ra tất cả.
Đêm qua tôi đã thức khuya để xem phim, nam thứ hai trong đó là một ông trùm có quyền lực, hắn thúc đẩy nam nữ chính nhau bằng cách chèn ép khắp mọi nơi và khá cay nghiệt độc đoán.
Tóm lại là tôi khá chậm chạp trong việc nắm bắt tin tức, không để ý đến scandal mới nhất của Ôn Húc nên chỉ có thể lừa gạt cho qua chuyện.
Quả nhiên, sau khi nghe lời của tôi, trong mắt Ôn Húc hiện lên một tia giễu cợt.
"Tôi đã với em rồi! Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi. Tôi đi cùng ai là chuyện riêng tư của tôi, em không có quyền can thiệp!"
Phải không? Sự can thiệp của tôi khá cần thiết đó nha!
"Anh!”
Tôi giả vờ tức giận đến mức không nên lời, ăn ba bát lớn, nước mắt lưng tròng, ném đũa bỏ đi mà không chào hắn một tiếng.
Canh đúng thời gian, bộ phim mà tôi đang theo dõi đã đến giờ phát sóng.
Tập hôm nay là dàn diễn viên nữ phụ độc ác đi lãnh cơm hộp.
4
Không ngờ, khi vừa đóng cửa lại, tôi đang ngồi trên giường cầm máy tính bảng lẩm bẩm: “Con đáng quá, mẹ con.”
Thì Ôn Húc đi vào.
Biểu cảm trên mặt tôi chợt cứng lại.
Bình thường thì bây giờ đáng lẽ tôi phải tức giận và khóc.
Nhưng tôi đang xem phim và bị Ôn Húc bắt gặp nên tôi rất xấu hổ.
Dừng lại giao diện, tôi Ôn Húc, nhếch môi: “Tôi….”
Tới rồi tới rồi, Ôn Húc xứng đáng nam chính của truyện, bởi lời thoại của hắn khá lãnh khóc bá đạo.
“Em muốn có một đứa con à?”
TÔI: "???" Giề?
Làm sao hắn biết tôi muốn có một đứa con?
Có lẽ là do vừa rồi tôi đang xem phim và đã gọi "con ”?
Tôi vội vàng giải thích: “Không phải như nghĩ đâu. Vừa rồi tôi đang xem một bộ phim truyền hình. Tôi chỉ là…”
Tuy nhiên, Ôn Húc đã cởi thắt lưng, những ngón tay thon dài đang cởi từng cúc áo sơ mi ra.
Thấy tôi ngơ ngác, hắn tôi đầy khó hiểu.
"Sao em không đi tắm?"
Khi nhận ra chuyện gì sắp xảy ra, tôi ôm chặt chăn và rùng mình.
"Anh... …. đừng tới đây!"
Tuyệt đối đừng nha! Lưu manh thúi!
🍯🍑[Mật Đào]: Hắc hắc, sau một Cố Hoài An vô sỉ, thì lại có một Ôn Húc lưu manh giả danh tri thức, sao có thể lưu manh một cách nghiêm túc zzzzzzz hả ? 🤣🫢
Bạn thấy sao?