Ông Hàng Xóm Chiếm [...] – Chương 8

8

 

Tôi mở điện thoại kiểm tra lại camera, quả nhiên thấy đứa trẻ nhà hàng xóm đang đổ gì đó vào giày trước cửa nhà tôi.

 

Sau vài lần tranh chấp, ông lão dường như đã trở nên tinh ranh hơn, nắm bắt đúng mức độ khó chịu mà không bị xử lý pháp luật.

 

Đứa trẻ đổ chút nước nhựa khoai mỡ, dù tôi có báo cảnh sát thì cũng chỉ bị xem là xích mích hàng xóm, thậm chí còn không nghiêm trọng bằng mấy lần trước vì không có bằng chứng chứng minh ông ta chỉ đạo.

 

Nhưng những chiêu trò vặt vãnh như thế cứ như ruồi nhặng, liên tục tôi bực bội và ảnh hưởng đến chất lượng sống.

 

Nhớ lại khoảng thời gian ồn ào ở hành lang và những lần chịu đựng trước đây, tôi giận sôi người, không cần thêm lý do gì cũng muốn trả đũa.

 

Tôi về nhà lau nhà xong, lấy nước bẩn pha thêm vài bơm nước rửa chén, khuấy đều rồi lén đổ trước cửa nhà hàng xóm.

 

Đến tối, ông lão mở cửa, bất cẩn trượt ngã, ông và đứa trẻ đồng loạt té xuống vũng nước xà phòng.

 

Cú ngã này không nhẹ, ông lão mãi mới đứng dậy , nằm dưới đất kêu “Ái chà, ái chà” không ngừng.

 

Nhưng tiếng khóc thảm thiết hơn lại là của đứa trẻ.

 

Đứa bé cầm một tấm thẻ bài hiếm, vốn định đi khoe khoang, khi té ngã lại vô thức bóp chặt, thẻ còn rơi xuống nước bẩn nên mặt thẻ hỏng hoàn toàn.

 

Nó gào khóc như thể ông nội nó vừa qua đời, đến mức tôi cảm thấy cả cánh cửa cũng rung lên.

 

Còn ông nội nó thì khỏe như trâu, ngã vài cái lại bò dậy, vừa khập khiễng vừa đập cửa nhà tôi: “Đồ đàn bà thối tha, mày lăn ra đây ngay! Tao biết là mày !”

 

Tôi đứng sau cánh cửa, bật micro camera giám sát lên, lạnh: “Tôi gì? Đừng có vu oan cho tôi.”

 

“Chính mày đổ nước xà phòng trước cửa nhà tao, không tin thì xem camera đi!”

 

“Buồn , camera là của tôi, tôi hỏng là nó hỏng. Hơn nữa, tôi rảnh đâu mà đổ nước xà phòng trước cửa nhà ông?”

 

Ông ta tức đến độ giọng vỡ toang: “Mày ghi thù vì thằng cháu tao đổ nhựa khoai mỡ vào giày mày! Mày cố ý trả thù! Tao sẽ báo cảnh sát!”

 

Vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra, hai cảnh sát bước ra oai phong.

 

“Ai báo cảnh sát?”

 

Ông lão đứng hình, không hiểu từ bao giờ mình có khả năng một câu mà cảnh sát xuất hiện ngay .

 

Lúc này tôi mới mở cửa, : “Tôi báo. Có người cố ý hoại tài sản người khác.

 

Đôi giày da lộn 3.000 tệ của tôi bị cháu nhà ông ta đổ nhựa khoai mỡ vào, giờ không thể khôi phục , tôi cầu bồi thường.”

 

—------

 

Ông lão bị cú phản đòn bất ngờ của tôi cho đơ ra.

 

“Không, có bằng chứng gì chứng minh là cháu tôi ?”

 

Tôi mở camera, đoạn ghi hình cho thấy đứa trẻ cầm một cái bát, cẩn thận đổ gì đó vào giày tôi.

 

Xem xong, ông lão như đã đoán trước, đắc ý : “Đó chỉ là nước trắng, dựa vào đâu là nhựa khoai mỡ? Trẻ con nghịch ngợm ướt giày , tôi xin lỗi là !”

 

Tôi liền mở đoạn ghi hình vài phút trước, có câu của ông: “Mày nhớ thù vì thằng cháu tao đổ nhựa khoai mỡ vào giày mày!”

 

Ông lão sụp đổ: “Cô camera hỏng rồi cơ mà?”

 

“Lúc hỏng lúc không, tôi cũng chẳng biết sao.”

 

“Mày!” Ông ta tức giận đến điên cuồng, với cảnh sát: “Cảnh sát ơi, ta đổ nước xà phòng trước cửa nhà tôi, tôi và cháu tôi té ngã, tôi cũng cầu ta bồi thường!”

 

Cảnh sát hỏi: “Ông có bằng chứng không?”

 

“Cô ta có camera, tua lại xem là rõ ngay!”

 

Tôi phối hợp đưa điện thoại cho cảnh sát, họ tua lại, phát hiện không có đoạn ghi hình nào vào ban ngày.

 

Tôi vô tội : “Tôi đã rồi, camera lúc hỏng lúc không, tôi cũng chịu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...