5
Sau bữa ăn no nê, nhóc nhím cùng tôi nằm trên sofa xem TV.
Nhím nhỏ uốn éo nằm nghiêng bên cạnh tôi, hai chân nhỏ sau thả lỏng lười biếng.
Đặc biệt, cái mông nhỏ xinh xắn trông như một quả đào mật người ta không thể rời mắt.
Tôi đến ngẩn người, ánh mắt không thể nào rời khỏi cái mông nhỏ đáng ấy.
Muốn xoa, còn muốn cọ cọ cái bụng của nhím.
Nhận thấy ánh mắt của tôi, nhóc nhím lạnh lùng quay đầu lại phóng cho tôi một cái sắc như dao.
Tôi bực bội dời ánh mắt, thầm lẩm bẩm trong lòng: "Không cho sờ thì đừng tùy tiện lộ ra không?!".
Vẫn cái tư thế chết người đó…
Tôi kéo một tờ giấy, đắp lên cái mông nhỏ của nó.
Tôi: “Cẩn thận kẻo bị lạnh.”
Nhím: …
Buổi tối, mẹ tôi gọi điện thoại đến.
Vừa bắt máy, bên kia đã lập tức thẳng:
“Mẹ đã bàn với dì Lý rồi, tối mai con và con trai dì ấy đi ăn cơm.”
Đây chẳng phải là sắp xếp xem mắt sao?
Nhím nhỏ nhích lại gần, dán tai vào điện thoại của tôi.
Nhìn nó rất nghiêm túc, khóe miệng hơi xệ xuống, cứ như có chuyện gì nó không vui.
Đầu dây bên kia, mẹ tiếp tục: “Tối mai 7 giờ, mẹ đã gửi địa chỉ cho con rồi đấy.”
Tôi nhỏ giọng phản đối: "Con không muốn...".
Chưa kịp hết, mẹ tôi đã dứt khoát cúp máy, chẳng hề che giấu ý định uy hiếp!
Tôi ủ rũ nằm vật trên sofa. Nhím nhỏ bên cạnh khịt khịt mũi, sau đó bò lên bụng tôi, ngẩng đầu tôi.
Giống như tôi, nhím nhỏ cũng mang vẻ mặt đầy chán chường.
Tôi nhéo nhéo cái mặt đầy lông mềm mại của nó: “Sao mà mày cũng tỏ ra chán nản thế?”
Nhóc nhím không đáp, chỉ ngơ ngác tôi.
Tôi lẩm bẩm: “Không lẽ nghe tao đi xem mắt nên ghen tị à?”
Cơ thể nhím nhỏ bỗng cứng đờ.
Hả, đoán trúng rồi?!
“Thế... để tao giới thiệu nhím cái của tao cho mày nhé?”
6
Nhím nhỏ dần lấy lại tinh thần, ánh mắt từ trống rỗng chuyển sang không thể tin rồi đến phẫn nộ.
Nó trừng mắt, hét lên vài tiếng, rồi giơ hai chân trước, nhẹ nhàng giậm lên bụng tôi hai lần.
Biểu cảm cau có ấy như muốn : "Không cần nhím cái! Không cần nhím cái!".
Thật ra, dáng vẻ giận dữ phồng má như cá nóc của nhóc nhím trông rất đáng .
Thế nên tôi cố ý trêu: “Không thích nhím cái?”
Nhím gật đầu, gương mặt âm u bỗng sáng sủa hơn một chút.
“Thế nhím đực thì sao?”
Nhím nhỏ ngẩn người, sau đó chán chường cuộn thành một quả cầu gai.
Tôi không nhịn , bật ha hả.
Nhím nhỏ nghe tiếng gian xảo của tôi, nhận ra bị lừa bèn thả lỏng cơ thể, từ quả cầu gai lộ ra đôi mắt đen láy trừng tôi.
Vừa dữ vừa ác, như muốn tấn công .
Tôi nhéo nhéo cái tai nhỏ lộ ra ngoài của nó: “Tao cứ có cảm giác mày hiểu tao gì.”
“Thật ra trước đây tao cũng từng gặp một nhím giống mày .”
Nghe thế, đôi mắt nhỏ của nhím lập tức sáng lên.
Nó lật người, nhảy tới bên tôi, nháy mắt một cách đáng như đang "kể tiếp đi, kể tiếp đi".
Một nhím thích hóng hớt?
Tôi bật , tiếp tục: “Chú nhím đó rất đáng , tao rất thích nó.”
Điều tôi nhớ rõ nhất hôm ấy là hai chuyện bất ngờ.
Chuyện thứ nhất, tôi nhặt một nhím thông minh đến mức như đã thành tinh.
Chuyện thứ hai, là hôm đó Cố Nghiễn trốn học.
Đúng , là Cố Nghiễn.
Nói đến đây, thật đúng là duyên số. Cậu học cùng lớp ba năm cấp hai, cùng bàn ba năm cấp ba, cuối cùng lại trở thành sếp của tôi!
Duyên phận kiểu này, thật hiếm thấy.
Tôi cảm thán một tiếng, quay đầu lại , nhóc nhím kia lại đang tủm tỉm đầy tự đắc.
Tôi không nhịn xoa xoa cái mặt lông xù của nó, vừa khóc vừa : “Cười cái gì chứ đồ ngốc?”
“Tao là nhím khác cơ mà.”
Ai ngờ nhóc nhím kiêu hãnh ngẩng cao đầu, cái mũi hếch lên trời, vẻ mặt như muốn “tôi vui thì cấm quản.”
Bạn thấy sao?