17.
Tôi đưa tay chọc chọc quả bóng gai nhỏ rồi hỏi: "Rốt cuộc muốn gì với tôi hả?"
Quả bóng gai run lên, Cố Ngạn hung dữ đáp: "Bây giờ ông đây không có tâm trạng để nữa!"
Tôi đứng dậy vờ như muốn rời đi: "Ừm."
“Vậy tôi đi ăn cơm đây. Nếu muốn sa thải tôi thì cứ việc, để tôi khỏi chướng mắt ."
Nghe , Cố Ngạn lập tức duỗi người ra, nhanh như chớp túm lấy ống quần tôi.
"Nếu tôi , sẽ không đi nữa chứ?"
Tôi chớp mắt: "Có thể xem xét."
Con nhím cúi đầu, ngượng ngùng như vợ nhỏ:
"Tôi chỉ có một vấn đề muốn hỏi thôi.”
“Khụ khụ khụ... Là thế này, tôi có tra trên mạng, 101 ngôi sao có nghĩa là 'em là duy nhất của .'”
“Với cả, mấy hôm trước tôi cũng tìm thấy một câu chỉ dùng để tỏ .”
“Vậy nên, tôi muốn hỏi… "
Giọng con nhím càng ngày càng nhỏ, bàn tay nhỏ đang nắm lấy ngón tay tôi run rẩy: "Cô bây giờ có còn ý đó không?"
Tôi giả vờ không hiểu: "Ý đó là ý gì cơ?"
"Là ý đó!"
"Ý đó là cái ý gì?"
Con nhím nhảy dựng lên, tức tối: "Ngoài ý đó ra thì còn ý gì nữa chứ!"
Tôi tiếp tục trêu chọc: "Anh không rõ là ý đó là ý nào thì tôi sao biết ý đó mà là cái nào?"
Con nhím: “...”
Cố Ngạn hừ một tiếng bực bội qua mũi, không tôi, giọng cứng nhắc: "Cô còn thích tôi không?"
"Nếu muốn đương, có muốn thử với tôi không?"
Chưa đợi câu trả lời của tôi, Cố Ngạn sốt ruột kéo ống quần tôi: "Trả lời đi!"
"Câm rồi à?!"
Tôi nhấc Cố Ngạn lên, đặt vào lòng bàn tay mình, định dùng hành để trả lời ta.
Con nhím nhỏ trong tay tôi cứng đơ người, sau đó hét to: "Dừng lại!"
Muộn rồi. Tôi đã "chụt" một cái lên trán ta.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại, rồi mơ hồ bị chôn vào một đống vải.
Khi tôi lục đục chui ra khỏi đống quần áo thì hoảng hốt phát hiện… Con nhím trước mặt bỗng to hơn rất nhiều?!
Không đúng!
Khoan đã!
Là tôi bị nhỏ đi!
Tôi cúi đầu … mấy cái móng vuốt nhỏ tí ti?!
Thôi xong rồi, tôi đã biến thành nhím!
Ngay sau đó, tôi hét lên một tiếng chói tai kiểu chuột chũi:
"A a a a a a a!"
Cố Ngạn cuống cuồng lại gần tôi, ngập ngừng một lát, rồi cuối cùng dùng mũi mình dịu dàng cọ lên mũi tôi:
"Đừng sợ."
Tôi hừ lạnh: "Hừ."
Anh ấy lo lắng chớp mắt, giải thích: "Tôi... khi tôi biến thành nhím, nếu có ai hôn lên trán tôi, người đó sẽ biến thành nhím. Đây xem như siêu năng lực của tôi."
Tôi: “...”
Tôi cảm thấy buồn , đẩy khuôn mặt nhỏ đầy lông đang gần như dán vào mặt tôi ra: "Tôi không cần biết là do hồi bé bị nhím cắn nên có siêu năng lực, hay tổ tiên kết hôn với quái mà di truyền gen biến dị. Tóm lại, mau biến tôi trở lại như cũ đi."
Cố Ngạn híp mắt, nở một nụ ngây thơ vô tội: "Xin lỗi, cái này thì tôi không ."
"Hai mươi tư giờ sau sẽ tự biến lại thôi."
Tôi cạn lời.
Tôi Cố Ngạn, ta lại chớp mắt tôi. Hai con nhím nhau mà chẳng biết gì.
(Lúc này trong lòng Cố Ngạn: Cô ấy biến thành nhím cũng đáng quá đi mất! Muốn ôm ôm hôn hôn!)
Thở dài một tiếng, tôi đành chấp nhận số phận, bới trong đống quần áo tìm điện thoại rồi nhắn tin cho mẹ tôi: "Mẹ, mẹ có số của con trai dì Lý không?"
Cố Ngạn bước từng bước nhỏ lại gần, cuối cùng chen vào ngồi sát bên tôi. Thấy tin nhắn, ánh mắt ấy chấn mạnh: “Cô vừa mới hôn tôi! Vậy mà quay đi lại muốn xin số người đàn ông khác rồi à?!”
"Tôi muốn sa thải một vạn lần!"
Tôi: “...”
Trẻ con đến hả?!
Mẹ tôi nhắn lại ngay lập tức: "Con không định đi nữa đúng không?"
Tôi: "Hehehe, bị mẹ đoán trúng rồi."
"Đừng , mẹ chỉ cần con nhúc nhích ngón chân là biết con định chuyện vớ vẩn gì. Phải đi!"
"Nhưng sếp con bắt con tăng ca. Nếu không sẽ sa thải con. Mẹ cho con số đi, để con xin lỗi ta."
Lần này mẹ gửi một tin nhắn thoại: "Sếp con họ Chu tên Bóc Lột chứ gì?!"
Con nhím Chu Bóc Lột bị gọi tên chớp chớp mắt vô tội, sau đó dùng đầu cọ cọ vào người tôi.
Khoảng thời gian còn lại, Cố Ngạn ngoan ngoãn như một bé ngoan, im lặng tôi xử lý hết việc. Cuối cùng, ta không nhịn hỏi: "Cô vừa hôn tôi, có phải mang ý nghĩa mà tôi nghĩ không?"
Tôi gật đầu.
Con nhím vui vẻ toe toét, sau đó ghé sát tai tôi nhỏ: "Thật ra cũng đã thích em từ lâu rồi.”
Bạn thấy sao?