Sếp tôi đi công tác, ấy nhờ tôi đem bé nhím cưng của mình về nhà và chăm sóc nó.
Bé nhím nhỏ có cái mông tròn trịa, dễ thương hệt như quả đào mật, tôi thích thú mà cứ chọc đi chọc lại.
Khi tôi đang mải mê vuốt ve, bé nhím nhỏ đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt tôi .
“Cô có ý đồ với bờ mông của ông đây đúng không?”
“Ông đây sẽ sa thải một trăm lần!”
Đây chính là giọng của sếp tôi.
Xin sự trợ giúp: “Vì lỡ chọc mông của sếp nên tôi sắp bị sếp sa thải mất rồi, tôi phải sao đây?”
(...)
1
Trước khi đi công tác, Cố Nghiễn đã bảo tôi mang nhím cưng của hắn về nhà chăm sóc chu đáo.
Nhìn vào cuốn hướng dẫn nuôi nhím dày đến 273 trang, thái dương của tôi giật giật liên hồi.
Khi tôi bắt taxi đến biệt thự của Cố Nghiễn, đã là 12 giờ trưa, trễ hẹn tận hai tiếng.
Điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn của Cố Nghiễn:
“Cô đâu rồi?”
“Để bảo bối nhím nhà tôi phải đợi dài cổ như thế à?”
Tôi toát mồ hôi.
Sợ Cố Nghiễn trừ lương, tôi lập tức trả lời tin nhắn: “Sếp ơi, tắc đường, tôi đã đến nơi rồi!”
Rồi lại nịnh nọt: “Nhất định tôi sẽ chăm sóc tốt Nhím Gia!”
Cố Nghiễn: “Tốt nhất là như thế!”
“Còn nữa, chỉ số thông minh của nhím nhà tôi tương đương trẻ con 9 tuổi, nên dù thấy gì, hãy coi đó là bình thường.”
Tôi: “?!”
Đến nhà Cố Nghiễn, tôi cuối cùng cũng hiểu “bất kể thấy gì đều là bình thường” nghĩa là gì.
Chú nhím nhỏ đeo kính mini, đang đọc một cuốn sách kinh tế còn to hơn cả nó.
Kỳ lạ hơn, bên cạnh còn có một cốc cà phê.
Nhím có thể uống thứ này sao?
Nhớ lại thực đơn kỳ lạ trong hướng dẫn nuôi nhím, mọi thứ lại trở nên hợp lý một cách kỳ diệu.
Chú nhím ngẩng đầu tôi, đôi mắt đen láy sáng ngời, khóe miệng hơi trễ xuống, không vui lắm.
Tôi chọc nhẹ mũi nó, trêu: “Nhím nhỏ, mày hiểu sách à?”
“Lỡ hỏng sách, không sợ ông chủ nhà mày – tên tư bản máu lạnh thù dai đó – mang mày đi nấu canh sao?”
Nhím: “Hứ.”
Tôi: !
Nó vừa lạnh với tôi sao?!
Còn trợn mắt nữa, ánh mắt khinh bỉ này y như của ai đó!
Lại còn cái cảm giác áp bức khó hiểu này là sao?!
2
Cố Nghiễn từng hành lý của nhím đã hắn thu dọn và đặt ở cửa.
Nhưng khi thấy sáu chiếc vali to chật ních ở cửa, tôi thực sự muốn hỏi: Sếp, nghiêm túc đấy à?
Ai đó ơn giải thích hộ tôi tại sao một con nhím lại có thể sở hữu nhiều đồ đến thế đi!
Laptop, máy tính bảng, nước hoa nam, mặt nạ, hồng trà, cà phê, bật lửa, thuốc lá…
Những thứ này chắc chắn là dành cho nhím dùng sao?!
Trong vài giây sững sờ vì choáng váng, nhóc nhím đã lon ton chạy tới, dùng chân trước đạp nhẹ lên tôi một cái.
Nó ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt như đang : Cô còn lề mề gì nữa?
Nhìn chiếc điện thoại mini đeo trên cổ nó, tôi bỗng cảm thấy mọi thứ thật dễ hiểu.
Sau khi sắp xếp xong xuôi cho nhím thì đã 9 giờ tối.
Tôi mệt mỏi ngã phịch xuống giường, định chơi vài trận game để xả stress.
Ngay lúc này, một tin nhắn đến:
Cố Nghiễn: “Nhím của tôi nhát gan, ngủ một mình trong phòng khách sẽ sợ.”
Tôi ngẩn người: “Vậy ý là...?”
“Để nó trong phòng ngủ của , đến chuyện này cũng không tự hiểu à?”
Mí mắt tôi giật liên hồi: “Vâng, sếp.”
Thế là tôi đành ngoan ngoãn đưa nhóc nhím từ phòng khách vào phòng ngủ.
Nhóc con lười biếng nằm bò ra, chiếc điện thoại mini đặt trước mặt, không biết đang dùng móng vuốt gì với nó.
Nhìn cái mông tròn trịa, hồng hồng, giống hệt một trái đào mật của nó, tôi không kiềm nhẹ nhàng chọc một cái.
Mềm mềm, đàn hồi, cảm giác trong tay thật sự rất tuyệt.
Nhím bị chọc khẽ giật mông, sau đó quay phắt lại tôi, ánh mắt sắc lạnh đen láy như lưỡi dao bén.
Ba giây sau, Cố Nghiên lại gửi tin nhắn:
“Nhím của tôi không thích bị người ta vào!”
Tôi lập tức hồi âm: “Rõ, sếp.”
Nhưng hắn đâu thấy tôi gì đâu.
Vậy nên, tôi dùng ngón cái và ngón trỏ véo lấy cái mông nhỏ mềm mại của nhím, bóp nắn thỏa mãn một trận.
Bạn thấy sao?