Ôn Vân Uyển – Chương 5

Trong lòng ta lại chẳng hề vui vẻ.Dung Húc không phải là ta, cũng không phải Trần Niệm.Hắn chính bản thân mình, sự tự do và dục vọng.Nhưng ta vẫn nhạy bén nhận ra, thân thể Dung Húc hơi cứng đờ.Sau khi Trần Niệm rời đi, hồn phách của hắn dường như cũng đuổi theo ả ta.Ta siết chặt lòng bàn tay.9Ta cố ý trêu chọc Dung Húc.Đưa tay dùng đầu ngón tay từng chút một phác họa khuôn mặt hắn.Men theo đường viền cổ của hắn, rơi xuống xương quai xanh.Nơi đó, có một vết đỏ.Sáng nay Trần Niệm cố ý ra.Một ngày trôi qua, mà vẫn còn.Đầu ngón tay ta khựng lại, giả vờ không hiểu ngẩng đầu hỏi: "Dung Húc, sao trên cổ chàng lại có vết đỏ?"Dung Húc thản nhiên : "Chắc là muỗi đốt, không sao."Hắn cúi đầu muốn hôn ta, lại bị ta nghiêng đầu né tránh.Hắn liền tỉ mỉ hôn lên cổ ta, quyến luyến thì thầm: "Yểu Yểu, đại phu mang thai chuyện đó sẽ tốt cho đứa bé..."Ta quay mặt đi, giọng nhàn nhạt: "Đang mang thai, không thoải mái."Hắn lúc này mới dừng lại.Nhịn đến mức hai mắt đỏ bừng, chỉ nhẹ nhàng hôn lên khóe môi ta."Được, ta không vào nàng."Ta nàng ngủ."Ta khẽ đáp một tiếng.Dung Húc vỗ nhẹ lưng ta, hắn hát cho ta nghe bài dân ca mà khi ta mới tới đây, thường hát cho hắn nghe.Hắn không hiểu ý nghĩa của lời bài hát.Đột nhiên, ta mở miệng hỏi hắn: "Dung Húc, nếu sau này ta không còn nữa, chàng sẽ luôn đối xử tốt với Xán Xán, đúng không?"Xán Xán là nhũ danh ta đặt cho con.Dung Húc an ủi ta: "Chuyện đó sẽ không xảy ra. Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều."Nhưng ta lại ép hắn trả lời.Ta muốn hắn cho ta một lời hứa.Cuối cùng hắn bất đắc dĩ, đồng ý.Sau đó, hắn tưởng rằng ta đã ngủ.Gọi ta mấy tiếng, thấy ta thật sự không có phản ứng.Hắn cẩn thận xuống giường, tùy tiện khoác thêm một chiếc áo ngoài rồi ra ngoài.Nhưng ta không ngủ.Ta không dám ngủ.Ta thậm chí còn không rõ, rốt cuộc đã bao lâu rồi ta không ngủ một giấc ngon lành.Trong mơ, Dung Húc ép ta tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t đứa bé, nhường chỗ cho Trần Niệm.Ngoài đời thực, Dung Húc cố ý dỗ ta ngủ, quay đầu liền đi tìm Trần Niệm.Ta căn phòng trống vắng, khẽ thành tiếng.10Ta đi theo Dung Húc, đến vườn hoa trong phủ.Nhưng lại lạc mất người.Lúc này đêm đã khuya, lính tuần tra cũng không có ở đây.Từ sau khi mang thai, ngũ quan của ta đều phóng đại gấp mấy lần.Ta có thể nghe rõ tiếng thở dốc và tiếng thì thầm của nam nhân.Đến gần, mới thấy sau hòn non bộ có hai bóng người.Chính vì đang mang thai, ta mới có thể rõ khuôn mặt của hai người.Ta thấy Dung Húc không kìm chế mà đè Trần Niệm lên hòn non bộ.Trần Niệm mang theo tiếng khóc nức nở oán trách: "Hôm nay ả ta bắt ta rất nhiều việc, bắt ta quét dọn, ta đau tay quá A Húc."Dung Húc nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, không đau nữa, vài ngày nữa ta tìm cớ đưa nàng ra ngoài."Mặt hai người càng lúc càng gần nhau.Dung Húc sợ ả ta đau.Bàn tay to lớn giữ chặt sau gáy ả ta.Ngay sau đó cúi đầu, tùy ý đòi hỏi nụ hôn, tác thành thục.Sự ăn ý giữa hai người, giống như đôi vợ chồng đã kết hôn nhiều năm.Trong mắt Dung Húc tràn đầy dục vọng.Trần Niệm hai tay ôm lấy cổ hắn.Hai người hôn nhau, khó mà tách rời.Tay Trần Niệm từ từ đưa xuống dưới, dường như sờ thấy thứ gì đó.Hơi thở của Dung Húc trở nên thô kệch.Ta nghe thấy tiếng thở dốc của hắn.Nhìn thấy ánh mắt của hắn.Bởi vì ta không muốn chuyện đó, bởi vì Trần Niệm chịu uất ức.Cho nên hắn vội vàng đuổi theo, chỉ vì muốn hôn ả ta, cùng ả ta chuyện thân mật giữa nhân.Bụng dưới của ta từng cơn đau nhói.Xa xa bọn họ.Dung Húc dường như nhận ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu về phía sau bụi cây – đối diện với ánh mắt của ta.Tất cả bầu không khí ái muội, trong khoảnh khắc biến mất không còn tăm hơi.Hắn hoảng hốt, đuổi theo nắm lấy tay ta."Yểu Yểu!"Ta khẽ : "Dung Húc, trước kia chàng , đời này chỉ có mình ta, hóa ra chỉ là lừa gạt ta."Hắn nghe sắc mặt đã bình tĩnh trở lại."Đây là thiên tính của Sư tộc."Yểu Yểu, chúng ta vẫn giống như trước kia không sao?" 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...