Ôn Vân Uyển – Chương 10

Phụ thân mẫu thân lâu ngày mới từ rừng sâu núi thẳm ra thăm ta.Ta chưa từng có một khoảnh khắc nào ý thức rõ ràng như , ta sắp c.h.ế.t rồi.Xán Xán nằm sấp bên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.Con bé khóc cầu xin ta đừng đi.Con bé , ta đi rồi chỉ còn lại một mình con bé.Ta xoa đầu con bé."Ta đã hứa với mẫu thân con, phải chăm sóc con thật tốt, ta luôn nhớ nàng.""Khúc nhạc này mẫu thân con thích nhất, trước kia khi nàng còn ở đây luôn quấn lấy ta, bắt ta hát cho nàng nghe. Hát không đúng, nàng liền ôm bụng ta.""Đừng khóc, phụ thân chỉ là nên đi tìm mẫu thân con rồi.""Phụ thân phải đi tạ tội…"Trong ký ức toàn là những mảnh ghép tốt đẹp.Nhưng cũng là ta một tay hủy sự tốt đẹp này.Yểu Yểu, ta phải tạ tội.Lấy mạng đền.Có không?Ta hát theo, dần dần nhắm mắt lại.Tiếng khóc của Xán Xán bên tai dần dần biến mất.Nhưng ta không chết.Ta nghe thấy giọng của Yểu Yểu.Mở mắt ra lần nữa, ta thấy một thế giới hoàn toàn xa lạ.Mọi thứ đều vô cùng mới mẻ.Ta thấy bóng dáng của Yểu Yểu.Ta hét lớn, lao tới nắm lấy tay nàng, lại bắt hụt.Yểu Yểu cũng không có phản ứng gì.Hóa ra, ta đã trở thành một thứ giống như hồn ma.Mặc dù như , ta luôn cảm thấy may mắn.Yểu Yểu không chết, ta còn có thể gặp lại nàng.Ta hiểu biết rất nhiều.Mới hiểu vì sao lúc trước Yểu Yểu muốn trở về.Ta vốn tưởng rằng ta đã cho nàng sự sủng ái vô thượng, vạn người kính ngưỡng.Bây giờ mới biết, nàng đã từ bỏ những gì vì ta.Chỉ nghe , nàng lúc trước gặp tai nạn xe, nằm viện rất lâu.Tỉnh lại sau đó sa sút rất lâu, quên mất rất nhiều thứ.Ta nàng đàm phán trên thương trường, nàng vui vẻ với người thân bè.Nàng cũng sẽ một mình lái xe đi du lịch, ngắm non sông tươi đẹp.Nam tử theo đuổi nàng rất nhiều, nàng chưa từng có một tia rung .Đôi khi nàng cũng sẽ ngẩn người, ngây ngốc ngắm vầng trăng tròn trên trời.Có một khoảnh khắc, ta cũng sẽ đoán, có phải nàng cũng đang nhớ ta không.Nhưng không lâu sau, ta phát hiện, nàng một người đàn ông không cao lớn tuấn tú.Ta hoảng hốt.Trong đầu đột nhiên có một giọng vang vọng mãi.Ta có một cơ hội, chỉ cần nàng có thể nhớ ra ta, nhận ra ta.Lần đó, thân hình ta hiện ra.Vừa mừng vừa lo, ta vội vàng chạy ra đường chặn đường Yểu Yểu.Ta ôm hy vọng hỏi: "Yểu Yểu, nàng còn nhớ Dung Húc không?"Yểu Yểu dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc: "Dung Húc?"Ta khẽ giật mình: "Nàng… không nhớ cái tên này sao?"Nàng hỏi ngược lại: "Ta nên nhớ sao? Nhưng ta không có ấn tượng gì cả."Ta vội vàng hỏi: "Nàng nghĩ kỹ lại xem, sao nàng có thể quên ta chứ?"Nàng nhíu mày: "Có lẽ không phải là người quan trọng gì, đã quên rồi, ta cũng không cần thiết phải nhớ lại."Cái c.h.ế.t không phải là điểm kết thúc của sinh mệnh.Lãng quên mới là kết thúc.Yểu Yểu ta như kẻ ngốc, nàng bước đi, tiếp tục tiến về phía trước, không bao giờ quay đầu ta một cái.Ta nàng chạy về phía người đàn ông kia.Cơ thể trong khoảnh khắc trong suốt.Hồn thể tan biến trong không khí, hóa thành hư vô.Ta tồn tại trên thế giới này, là vì Yểu Yểu nhớ ta.Nhưng bây giờ, nàng đã quên ta rồi.Sự tuyệt lúc đầu, giờ đây đã trở thành con d.a.o g.i.ế.c c.h.ế.t chính mình.Ta không còn lý do để tồn tại nữa.(Toàn văn hoàn) 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...