Ôn Nhu Ở Lại – Chương 7

Phần 7.

Nơi hắn đưa tôi đến thoạt có vẻ giống như một bữa tiệc bình thường.

Tôi hiếm khi tiếp với tầng lớp thượng lưu, , tôi vẫn có thể nhận ra vài gương mặt quen thuộc trên TV.

Điều này tôi hơi khẩn trương.

Nếu đa số người qua lại với Lục Thương đều cấu kết chuyện phi pháp thì thế nào?

Tôi không thể tưởng tượng ô dù phía sau hắn lớn tới mức nào.

...Liệu Hà Xương Húc và tổ điều tra có thể thực hiện một đòn bẩy với quy mô lớn không?

Chiếc camera lỗ kim đã cẩn thận ghi lại tất cả.

Tập đoàn Nhật Hải có phạm vi ảnh hưởng lớn trong thành phố không?

Nó không lớn, rất có triển vọng.

Rất nhiều người có địa vị cao đều xum xoe bên cạnh Lục Thương.

Cũng giống như khi còn trẻ, tôi không thích giao tiếp xã hội nhiều nên ở cách xa Lục Thương một chút, nếm thử từng món một ở quầy đồ ăn.

Thực ra, đó cũng là để ghi nhớ nét mặt của những người này.

Một lúc sau tôi lại rơi vào vòng tay quen thuộc. Lục Thương ép tôi vào bàn bánh.

Chiếc váy dạ hội thiết kế để lộ phần eo nên hắn có thể thoải mái vuốt ve làn da của tôi.

Thậm chí tôi còn có thể cảm nhận vết chai ở lòng bàn tay hắn. Eo là một bộ phận nhạy cảm, hắn còn hành ái muội như , tôi căm tức hắn.

"Anh có việc phải , ở đây đợi và mặc kệ bất kỳ ai đến tiếp chuyện với em nhé.”

Hắn thì thầm vào tai tôi, nên đối với người ngoài, có vẻ như chúng tôi chỉ đang giỡn thôi.

Hắn cúi đầu và tuỳ ý nghịch lọn tóc tôi.

"Hửm? Hãy ngoan nhé!"

... Ngoan nhé.

Đã lâu rồi tôi không nghe thấy lời dặn như .

Trên thế giới này, chỉ còn hắn nghĩ rằng tôi bé bỏng.

Trong lúc bàng hoàng, tôi hắn xoa đầu, rồi hắn quay người rời đi, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng đang xa dần.

...

Nhưng mà tôi không phải nhỏ chỉ biết đi theo trang sức bên cạnh hắn.

Tôi vén váy lên, nhanh chóng đi theo phương hướng hắn đi.

Lục Thương quả thực rất quen thuộc với khách sạn này, thậm chí tôi còn nghi ngờ liệu đây có phải là tài sản của hắn hay không.

Trên đường đi không có người nên việc theo dõi của tôi dễ dàng hơn rất nhiều.

Thành thật mà , với tư cách là một cảnh sát ngầm, số người tôi bám đuôi không phải 99 thì là 100. Nên chắc chắn không dễ dàng bị phát hiện.

Khách sạn lớn hơn tôi tưởng và đường đi hơi phức tạp.

Qua mấy khúc ngoặt, cuối cùng hắn dùng ở một khoảng sân vắng vẻ.

Sau đó, tôi thấy một người đàn ông có vết sẹo dài trên mặt đang trói một người đàn ông khác.

Scar - người đàn ông mặt sẹo, đá vào người dưới đất.

"Tại sao lại có phóng viên vào?"

Lục Thương không có biểu gì, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của phóng viên.

Sau đó tôi thấy hắn lấy ra hai thứ có lẽ là thiết bị nghe lén từ tay phóng viên và đập vỡ chúng thành từng mảnh.

Người phóng viên vẫn đang rên rỉ và hét, Scar lại đá ta thêm vài cú nữa.

Đây là một mặt khác của Lục Thương mà tôi chưa từng thấy, điềm tĩnh và tàn nhẫn.

"Là sơ suất của tôi. Tôi sẽ xin lỗi Hách tiên sinh."

Scar rõ ràng không quan tâm và xua tay.

"Thôi, bỏ đi.”

Anh ta lấy ra một điếu thuốc trong túi, ngậm vào miệng rồi nhướng mày Lục Thương.

"Chuyện gì đã xảy ra với của ? Tôi nghe ấy là mối đầu của ?"

"..."

Chủ đề không thể giải thích chuyển sang tôi, tôi vô thức nín thở.

Tôi nghe Lục Thương .

"Chơi thôi.”

...

Không phải tôi bối rối vì lời của hắn mà giờ đây, một con mèo từ đâu chạy đến gần tôi kêu meo meo.

Tôi thật muốn quỳ xuống lạy nó ba cái. Hay lắm! Giờ thì cả hai người kia đang về góc mà tôi trốn.

"Chỉ là một con mèo thôi.”

Tôi nghe thấy Scar .

"Không biết."

Sau đó là tiếng của Lục Thương.

Điều tồi tệ nhất là ở đây không có chỗ để chui vào nữa. Nếu chuyện này tiếp tục, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ chạy trước mặt họ.

Đúng lúc tôi do dự thì lại lọt vào đôi mắt đen trầm sâu thẳm của Lục Thương.

Lục Thương có lẽ hơi cũng ngạc nhiên khi thấy tôi.

Sau đó tôi nghe thấy Scar hỏi ở phía sau,

“Phải không ? Chỉ là 1 con mèo hả?”

Tôi và hắn nhau, tôi không bao giờ có thể hiểu hắn đang nghĩ gì qua đôi mắt đen ấy.

Hắn mím môi, rồi : "Ồ, mèo con.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...