Ôn Hương Nhuyễn Ngọc – Chương 21

Sau khi ăn tối xong, Mục thị gọi Tống Hà đến, đi thẳng vào vấn đề: “Du nha đầu tính mềm mỏng, cháu không thể thấy người ta dễ bắt nạt mà bắt nạt con bé, nếu để ta biết , ta sẽ không đồng ý đâu. Sau này cháu phải kiềm chế cái tính khí xấu xí kia của mình, đối với các nương phải dịu dàng hơn một chút.”

Cụ đang về chuyện lần trước Nguyễn Du đến tìm Tống Hà, lại ra một trận tan rã không vui.

Tống Hà vừa nhấp một ngụm trà, còn đang suy nghĩ tổ mẫu gọi hắn đến có chuyện gì, thì nghe thấy những lời này. Hắn nhíu mày, mặt mày khó chịu : “Ai với người là cháu bắt nạt nàng ta? Nguyễn Du à? Không phải, sao cháu lại bắt nạt nàng ta ?”

Bảo nàng tránh xa loại người vô liêm sỉ như Trương Kỳ Tài, cùng với loại hỗn tạp như hắn, thì là bắt nạt nàng sao? Thật là kỳ quái.

Uổng cho trước đó hắn còn nghĩ nàng không giống những tiểu thư bình thường, mặc dù hơi hay khóc, khi gặp chuyện lại có chút dũng cảm, khiến hắn đánh giá cao nàng hơn một chút.

Ai ngờ đảo mắt đã đến trước mặt tổ mẫu cáo trạng, hắn không giấu vẻ chán ghét trên mặt, đối với Nguyễn Du chỉ còn lại một chút thiện cảm cũng tan biến, Tống Hà hắn ghét nhất là những kẻ đi cáo trạng sau lưng.

Mục thị không biết câu của mình đã chạm đến Tống Hà, khiến hắn có biểu cảm như , lạnh lùng : “Cháu đứa tiểu tử khó ưa này, biểu cảm này là cho ai xem? Mấy ngày không gặp, tính khí của cháu đúng là càng ngày càng tệ!”

Mục thị tức giận, có chút thở gấp, tức giận đến sắc mặt đều đỏ lên.

Lý ma ma vội vàng giúp cụ thuận khí, trách cứ: “Thiếu gia, lão phu nhân vừa mới khỏi bệnh một chút, thiếu gia kiềm chế một chút, đừng lão phu nhân tức giận.”

“Nguyễn tiểu thư không phải là người thích xấu sau lưng, tự nhiên sẽ không xấu thiếu gia trước mặt lão phu nhân, không những không xấu thiếu xa, còn ở trước mặt lão phu nhân khen thiếu gia rất nhiều.” Lý ma ma giải thích.

Tống Hà nhướng mày, hỏi: “Nàng ta khen ta? Khen ta cái gì?”

Thấy sắc mặt hắn đã dịu đi, Lý ma ma và Mục thị nhau, Mục thị : “Khen cháu thấy chuyện bất bình thì rút dao tương trợ, là người nhiệt , lần trước khi các cháu ra ngoài đi dạo, gặp phải lang băm gạt người, cháu đã bắt tên lang băm đó giao cho quan, lấy lại tiền cho những người bệnh bị lừa. Có chuyện này không?”

Thời điểm Mục thị vừa nghe đến những lời này, còn tưởng là Nguyễn Du để dỗ mình.

Tiểu tử Tống Hà kia suốt ngày chỉ lêu lổng với hai đứa mèo mả gà đồng kia, không ra gì, mà còn chuyện nghĩa hiệp như thế?

Ai ngờ khi cụ phái người đi hỏi thăm, thật sự đã hỏi thăm , chuyện này quả nhiên là do Tống Hà ra tay giải quyết, nếu không có hắn kịp thời xuất hiện, Nguyễn Du e rằng sẽ gặp khó khăn, những người bệnh nghèo khổ kia cũng không biết sẽ ra sao.

Không chỉ , ngoài chuyện này, cụ còn nghe nhiều thông tin khác về Tống Hà.

Ví dụ như tháng trước hắn đã giúp nha môn bắt vài tên trộm cắp, còn một vụ bắt cóc trẻ con, vụ án này khi đó ồn ào khá lớn, Mục thị thì biết, không biết rằng — người vụ án này lại chính là tôn tử Tống Hà của mình.

Cụ càng nghe càng ngạc nhiên, hóa ra Tống Hà không hoàn toàn như mọi người vẫn nghĩ, trong lòng cụ cảm thấy rất vui mừng.

Tống Hà vừa nghe những lời này, có chút không tự nhiên gãi đầu, lẩm bẩm: “Chỉ là trong lúc mấu chốt cháu ra tay dạy dỗ tên lang băm kia mà thôi, không tốt như nàng ấy đâu. Nói thật ra, qủy kế của tên lang băm đó là Nguyễn Du phát hiện ra, mà ban đầu cháu còn không tin nàng ấy.”

Nhớ lại ngày hôm đó mình đã phất tay bỏ đi, Tống Hà vốn nghĩ Nguyễn Du sẽ giận hắn, nhạo hắn ngay cả lòng dạ xin lỗi một cậu bé ăn xin cũng không có, không ngờ mọi chuyện lại không như hắn tưởng.

Nguyễn Du không nhạo hắn, mà còn khen hắn trước mặt tổ mẫu.

Trong lòng hắn có chút không biết tư vị gì, cảm giác này thật kỳ lạ.

Mục thị và Lý ma ma nhau, đều thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.

Ôi, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe Tống Hà chủ thừa nhận lỗi lầm của mình. Hắn có cái tính cứng đầu, dù có sai cũng nhất định không nhận, mười con trâu cũng không kéo về .

“Dù sao đi nữa, việc này cháu có công lao. Cháu có biết tổ mẫu khi nghe những điều này, trong lòng vui mừng đến mức nào không? Cũng là tổ mẫu sai, sự việc quá nông cạn, trước đây chỉ nghĩ cháu suốt ngày càn, không biết cháu cũng đã nhiều việc tốt như . Giờ tổ mẫu đã biết, Hà nhi nhà ta cũng không phải như người ngoài , là người có tiền đồ.” Mục thị vài tiếng.

Tống Hà bị câu ‘có tiền đồ’ này cho kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, Tống Hà hắn, cũng sẽ người khác là ‘có tiền đồ’.

Hắn càng thêm không tự nhiên, trên mặt thậm chí còn nổi lên hai luồng ửng đỏ khả nghi: “Tổ mẫu, người ngàn vạn lần đừng , cháu không tốt như người đâu, người cứ xem cháu như tiểu tử xấu xa suốt ngày càn đi, cháu vốn dĩ là như , là đứa không có tiền đồ.”

“Tiểu tử cháu…” Mục thị bị nghẹn lời, cũng không biết tiểu tử này giống ai, khen hắn có tiền đồ mà hắn còn không vui, nhất định phải một tiểu tử kém cỏi không có tiền đồ.

Nhưng cụ cũng hiểu rằng mọi việc không thể vội vàng, nóng vội không ăn đậu hũ nóng. Tôn tử mình có thiên phú trong việc án, sau này khi lập gia đình và ổn định lại, sẽ chỉ dẫn lại cho tốt, không lo hắn không có tiền đồ.

Cụ , mới chỉ ra mục đích hôm nay gọi Tống Hà đến: “Ngày mai cháu có việc gì quan trọng không? Ngày mai ta chuẩn bị dẫn Du nha đầu đi thả diều ở thành nam, những ngày này thời tiết đẹp, thả diều rất hợp, trước đây không phải cháu thích thả diều nhất sao?”

Tống Hà há miệng, cố gắng nuốt câu ‘có việc’ xuống.

Nhưng vẫn kiêu ngạo : “Cháu thích thả diều từ bao giờ? Chưa hề có chuyện đó.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...