Trong lòng Tần thị cân nhắc về chuyện này, không thể ra trước mặt Nguyễn Du.
Khi Nguyễn Du cáo từ ra về, bà mới lo lắng : “Mẫu thân, vừa rồi Nguyễn nha đầu nàng ta đã kê một phương thuốc trị bệnh cho người, có phải thật không?”
Mục thị không để tâm: “Đúng , vừa rồi ta đã uống thuốc con bé sắc rồi, ngọt ngào mà một chút cũng không đắng.”
Cụ thuốc mà Tần thị mang đến, nhíu mày : “Thuốc này của con vừa đắng vừa không có tác dụng, sau này không cần nấu nữa, ta sẽ uống phương thuốc của Du nha đầu kê.”
Tần thị sốt ruột, ra những băn khoăn của mình: “Mẫu thân, Nguyễn nha đầu mới chỉ mười mấy tuổi, biết chữa bệnh gì chứ? Chỉ là đứa nhỏ càn quấy thôi, sao người lại tin tưởng như ? Thuốc vốn dĩ đã đắng, sao lại có vị ngọt? Ai biết nàng ta đã cho gì vào thuốc, nếu đến lúc uống gặp phải chuyện gì thì nên sao cho phải đây?”
Thấy Tần thị lo lắng, Mục thị : “Điều này chắc con không hiểu, Du nha đầu đã rồi, cho nước lê vào thuốc nên thuốc mới không đắng. Ta biết con vì tốt cho ta, Du nha đầu không giống những tiểu nha đầu bình thường. Con bé là nữ nhi của thái y viện sử, nên y thuật tự nhiên rất cao. Không phải có câu , hùng xuất thiếu niên, cân quắc không nhương tu mi* hay sao.”
*cân quắc không nhường tu mi: về những bậc nữ nhi có tài thao lược không kém nam nhi, thậm chí hơn cả nam nhi.
Thấy Mục thị nhắc đến Nguyễn viện sử, sắc mặt Tần thị càng khó coi hơn: “Nhưng… phụ thân nàng ta không phải vì dùng sai thuốc mà khiến Ly quý phi… mất con sao? Điều này chứng tỏ y thuật của phụ thân nàng ta… Cũng không quá tốt… Phụ thân còn mắc sai lầm như , nữ nhi thì… Có thể giỏi hơn sao?”
Lời này của Tần thị có phần không dễ nghe, Mục thị biến sắc, lạnh giọng: “Những chuyện trong hậu cung, đâu phải ba câu hai lời mà rõ ? Con là tri huyện phu nhân, sao lại không ra điều này? Chuyện này rốt cuộc thế nào, chúng ta không thể suy đoán bừa, bà già này cũng không sợ mà một câu, chuyện này tuyệt đối không đơn giản, chỉ sợ Nguyễn gia đã trở thành người chịu tội thay!”
Nói đến đây, cụ cũng không còn tâm trí chuyện với Tần thị: “Tóm lại, ta tin y thuật của Du nha đầu, từ hôm nay trở đi sẽ uống theo phương thuốc của con bé đã kê. Ta có chút mệt, con về trước đi.”
Đây là đuổi khách, dù Tần thị còn muốn gì nữa, cũng không dám thêm. Bà mẫu này của bà có vẻ dễ gần, một khi đã quyết định, mười con trâu cũng không kéo lại , bà chỉ còn biết cáo lui.
Lý ma ma tiễn bà ra khỏi cổng, bà nắm tay Lý ma ma : “Ma ma, mẫu thân có thể cưng chiều Nguyễn nha đầu, không thể đem thân thể mình ra giỡn. Bà là ma ma thân cận của mẫu thân, mẫu thân rất nghe lời bà, bà phải khuyên nhủ mẫu thân cho tốt. Sao lại bỏ qua phương thuốc của những đại phu có kinh nghiệm hàng chục năm, lại dùng phương thuốc của một tiểu nha đầu mới ra đời chứ?”
“Phu nhân, lần này thật sự là ngài lo lắng quá.” Lý ma ma biết Tần thị có lòng tốt, , “Tối qua lão phu nhân ho nặng, ho đến nỗi không ngủ , mà chính Nguyễn tiểu thư đã đến bấm huyệt cho lão phu nhân, lão phu nhân mới ngủ một giấc ngon. Nói ra cũng thật kỳ lạ, nửa đêm lão phu nhân không ho lần nào nữa, nên lão phu nhân mới tin tưởng Nguyễn tiểu thư như .”
“Nguyễn tiểu thư tuy tuổi còn nhỏ, đối nhân xử thế rất ổn trọng, chắc chắn không những việc không chắc chắn . Hôm qua nàng ấy bắt mạch cho lão phu nhân, rằng đại phu trước đã bắt mạch sai và chẩn đoán nhầm, nên bệnh của lão phu nhân mới không khỏi, cụ thể ra sao, giờ lão nô cũng không nhớ rõ. Tóm lại, y thuật của Nguyễn tiểu thư, lão nô đã thấy tận mắt, lão phu nhân dùng phương thuốc của nàng ấy, chắc chắn sẽ không sai.”
Tần thị giương miệng, nhất thời không gì, chỉ có thể gật đầu theo bọn họ đi.
Nhưng điều này không có nghĩa là bà tin tưởng y thuật của Nguyễn Du, trong mắt bà, Nguyễn Du vẫn còn quá trẻ tuổi, không thể giỏi hơn những lão đại phu có kinh nghiệm từng trải .
Bà nghĩ, lão phu nhân tin tưởng lời của Nguyễn nha đầu như , đến khi nào đó gặp phải rắc rối, bệnh càng nghiêm trọng hơn, mới biết hôm nay bà thật sự dụng tâm lương khổ.
Bà thu xếp lại phương thuốc trước đó, luôn cảm thấy sau này chắc chắn sẽ có lúc cần dùng đến.
Bạn thấy sao?