Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
12
Tưởng Úc lại gọi điện đến, nói con trai nhập viện rồi.
Anh ta sẽ không chủ mắng chửi tôi.
Nhưng lại biết cách để người khác ra mặt xông pha.
Mẹ tôi gọi đến rất nhiều cuộc, đều bị tôi cúp máy.
Thư Tình ra vẻ đáng thương, trách móc tôi bỏ mặc con trai ruột, tôi liền chặn ta.
Tưởng Duệ dùng chiếc đồng hồ trẻ em tôi mua gọi đến, vừa mở miệng đã là lời trách móc: “Này, mẹ là loại mẹ gì thế! Con ốm nặng thế này mà cũng không đến chăm sóc con.”
Tôi, người từng bị cặp cha con này chi phối cảm , bình thản nói: “Tưởng Duệ, con sinh ra đã ốm yếu bệnh tật, bố con chưa từng một lần đưa con đi bệnh viện. Chăm sóc con sáu năm, mẹ mệt rồi, để dì Thư Tình của con đi! Con không phải vẫn luôn muốn dì ấy mẹ sao, còn nói với học ở trường mẫu giáo rằng mẹ là người giúp việc trong nhà.”
Đầu dây bên kia, giọng Tưởng Úc đầy vẻ không thể tin nổi vọng lại: “Tưởng Duệ, sao con có thể nói mẹ như vậy?”
Tưởng Duệ òa lên khóc lớn: “Đều là lỗi của mẹ, mẹ đã di truyền những thứ không tốt cho con!”
“Ai nói với con những lời này?”
“Dì Thư Tình ạ, bà nội cũng nói thế.”
Mẹ Tưởng Úc không vừa mắt xuất thân của tôi, bà ta cho rằng con trai bà ta tốt đẹp ở tất cả các mặt, không nên cưới một người phụ nữ như tôi.
Bà ta thích Thư Tình - người mà bà ta đã nhìn lớn lên từ nhỏ hơn.
Đáng tiếc, ta quá tham vọng, chạy ra nước ngoài theo đuổi học vấn.
Nhưng năng lực của ta lại chẳng ra sao.
Cô ta chỉ thi vào một trường đại học làng nhàng, nghe nói để vượt qua kỳ thi còn ngủ cùng học, nhờ người ta giúp đỡ gian lận.
Sau khi về nước mới giải thích đó là tin đồn.
Thế khi ấy, Tưởng Úc ý chí suy sụp, say bét nhè, suýt chút nữa bị xe tông chết.
Là tôi đã đẩy ta ra, rồi bị xe tông gãy một chân.
Sau khi tỉnh lại, Tưởng Úc đến bệnh viện chăm sóc tôi, tặng tôi quà.
Chưa từng có ai đối xử tốt với tôi như vậy.
Đến nỗi tôi quên mất, chính ta đã tôi bị thương.
Bị thương nặng, phải nằm viện ba tháng, tôi chống nạng nấu cơm cho Tưởng Úc, giúp ta dọn dẹp phòng.
Anh ta đã tỏ với tôi, tôi mừng rỡ khôn xiết.
Người đàn ông trước mắt đẹp trai, học vấn cao, lại dịu dàng với tôi.
Sự tự ti nói với tôi: Điều này không thể nào.
Bản năng nói với tôi: Hơi nguy hiểm.
Nhưng trái tim lại thì thầm: Hay là thử xem sao.
Đó là một buổi chiều.
Tưởng Úc lấy ra sợi dây chuyền, cẩn thận giúp tôi đeo vào chiếc cổ trắng ngần.
Nhìn ra ngoài, hoàng hôn rực rỡ cả bầu trời, dịu dàng chiếu vào căn phòng qua khung cửa sổ.
Chúng tôi nép chặt vào nhau.
13
Tôi nghe thấy giọng mình lạnh lùng: “Tưởng Duệ, bà nội con bị dị ứng trứng, bố con bị viêm mũi dị ứng di truyền. Tất cả những thứ không tốt trên người con, đều không phải do mẹ mang đến.”
Đừng có đổ lỗi lên đầu tôi nữa.
Tưởng Úc lờ mờ nhận ra có gì đó không đúng.
Anh ta không biết.
Những lời từ biệt thật sự thường không một tiếng , lặng lẽ trôi qua.
Trái tim cũng vậy.
Lần cuối cùng cánh cửa khép lại là nhẹ nhất.
Nửa đêm, Tưởng Úc lại gọi điện đến, giọng nói mệt mỏi đến cực độ: “Ôn Hân, đã dạy dỗ Tưởng Duệ rồi. Em có phải đang ở nhà Tạ Đồng không?”
Anh ta biết tôi và mẹ không hòa thuận.
Người duy nhất tôi có thể dựa vào là thân.
“Qua mười hai giờ là sinh nhật em, đã nhờ người gửi tặng em hoa ly, em nhận được chưa?”
“Trong thùng rác rồi.”
Tưởng Úc sững sờ: “Em không phải thích hoa ly nhất sao?”
Tim tôi bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Tôi nhắm mắt lại: “Tưởng Úc, hoa ly là Thư Tình của thích, còn tôi ghét cay ghét đắng.”
Khi còn nhỏ, bố tôi cưng chiều tôi nhất, mọi thứ tôi muốn ông ấy đều mua cho tôi.
Một buổi chiều mùa hè, trời sấm chớp dữ dội, mẹ tôi nhất quyết bắt ông ấy lái xe ra ngoài mua một bó hoa.
Chiếc xe tải lớn mất lái, gần như nghiền nát chiếc xe của bố tôi.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/on-han/chuong-3.html.]
Não của ông ấy tràn ra ngoài, nhãn cầu vỡ tung, toàn thân đẫm máu.
Tôi quỳ trong nhà xác, bên tai tràn ngập tiếng mẹ tôi ép tài xế tai nạn phải bồi thường tiền.
Tưởng Úc rõ ràng biết hết.
Thế mà bây giờ, ta lại tặng tôi hoa ly.
Xem ra ta chưa bao giờ để quá khứ và nỗi đau của tôi vào trong lòng.
“Tưởng Úc, thật sự muốn tặng quà cho tôi thì ký vào đơn ly hôn đi!”
14
Tính cách giữ kẽ của Tưởng Úc định trước ta sẽ không dây dưa quá sâu.
Nhưng điều đó không ngăn cản ta tìm “cứu binh” ra mặt.
Bên ngoài cục dân chính, Giáo sư Tưởng vẫn mặc vest chỉnh tề, dáng người cao ráo.
Mẹ tôi lao tới, tát tôi một cái thật mạnh.
Tôi trở tay không kịp, chỉ thấy tai ù đi, mặt nhanh chóng đỏ bừng sưng tấy.
“Mày phản rồi, mày muốn ly hôn với thằng con rể tốt của tao hả?”
Tưởng Úc tiến lên ngăn lại.
Thấy tôi giơ tay lên định tát, ta trầm giọng nói: “Ôn Hân, không được thủ với mẹ, đó là bất hiếu.”
Cái tát chợt giáng xuống, rơi vào mặt Tưởng Úc.
Khóe môi tôi nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Kẻ hưởng lợi, giật dây người khác lá chắn, tôi thật ghét cái bộ mặt giả tạo của .”
Sắc m.á.u trên mặt ta lập tức tiêu tan.
Mẹ tôi trợn tròn mắt, nghiêm giọng mắng: “Ôn Hân, ngay cả chồng cũng dám đánh, mày không muốn sống nữa à?”
Bà ấy xông lên muốn túm tóc tôi.
Giống như hồi bé, đánh xong nhốt tôi hai ngày, trước khi tôi c.h.ế.t đói lại cho tôi một miếng bánh ngọt, rồi khuyên bảo tận kể lể nỗi khó khăn của bà ấy.
Tạ Đồng nói: “Mẹ cậu đang thuần hóa chó đấy!”
Tôi từng nghĩ nắm giữ được Tưởng Úc thì sẽ thoát khỏi gông cùm của gia đình.
Sau này mới biết, kẻ tự cứu mình, mới có thể tự mình vượt qua.
15
Tôi vung tay kẹp chặt cổ tay mẹ tôi.
Nửa năm trước, tôi đã đăng ký học nhu thuật Brazil, ngày nào cũng lén lút tập luyện.
Bà ấy bị bóp đau điếng, oai oái.
Tôi ghé sát tai, nhẹ giọng nói: “Chị kế hồi xưa từng qua lại với đám du côn, thai ba lần rồi. Nếu ta vào trường của Tưởng Úc việc, tôi không ngại giúp ta cho mọi chuyện bung bét đâu.”
Người chị kế “tốt” trên danh nghĩa đó, coi tôi là kẻ xâm nhập, căm ghét đến cực điểm.
Mẹ tôi vì muốn lấy lòng ta, khiến bố dượng vui, không tiếc lấy cả tiền bồi thường của bố tôi để mua vàng bạc của hồi môn cho ta từ sớm.
Cái gì cũng muốn, tham lam vô độ.
Tôi không ngại cùng chết.
“Đủ rồi!”
Tưởng Úc thất vọng nhìn tôi: “Ôn Hân, sao em lại trở nên ngang ngược như vậy?”
“Là bị các người ép.”
Thấy tôi không chút hối hận, cuối cùng ta cũng kiên nhẫn hỏi: “Em muốn ly hôn, là vì món Oden Thư Tình mua, hay là ly cà phê đá mà Duệ Duệ khen? Hay là, câu nói ‘em không xứng mẹ’ của nó?”
Thấy chưa, ta biết rõ tôi quan tâm điều gì.
Chỉ là không để tâm mà thôi.
“Thư Tình vẫn đang đeo chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn tôi mua cho đó, có muốn nghe tôi thất vọng về đến mức nào không?”
Anh ta đột ngột nhìn sang Thư Tình đang đứng cạnh.
Đó là số tiền nhuận bút đầu tiên tôi nhận được từ sách thiếu nhi.
Vì kỷ niệm ngày cưới, tôi đã ngồi trước máy tính, không biết bao nhiêu lần mới trang, cuối cùng khó khăn lắm mới giành được.
Giá chiếc đồng hồ rất cao, mua nó xong, tôi thậm chí còn không nỡ mua cho mình một bộ quần áo mới.
Nhưng Tưởng Úc nói, Thư Tình rất thích thương hiệu này, vừa hay trúng sinh nhật ta, tiện tay liền tặng luôn.
“Anh không thể để ấy thất vọng!”
Tôi lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng, tôi – người chưa từng được chiều, không dám phản kháng.
Giọt nước tràn ly.
Đột nhiên vào một khoảnh khắc nào đó.
Tôi quyết định từ bỏ tất cả.
Bạn thấy sao?