Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
6
Kim đồng hồ chỉ mười giờ rưỡi.
Thư Tình vẫn chưa muốn về, khách sáo đứng dậy cáo từ.
“Bố, con sẽ cùng bố tiễn dì Thư Tình. Dì ấy là con , về một mình không an toàn đâu.”
Tưởng Duệ khiêu khích liếc nhìn tôi một cái.
Thứ sáu tuần trước, tôi đứng trước cổng bệnh viện, tay nắm chặt số khám chuyên gia đã đặt trước cho Tưởng Duệ.
Đột nhiên mưa như trút nước, không gọi được xe.
Tôi muốn Tưởng Úc lái xe đến đón, ta lạnh lùng từ chối.
Về đến nhà, ta mặt mày đen sạm, không chịu nói với tôi một lời nào.
Cậu con trai được người khác đón về từ trường học, nhíu mày, mặt đầy vẻ bất mãn: “Bố rất bận, mẹ đừng suốt ngày lấy chuyện vặt vãnh ra mà ép buộc bố.
Mẹ chỉ là một người nội trợ, chút chuyện này cũng phải dựa dẫm người khác, có ích gì chứ?”
Nghe lời con trai nói, tôi như bị sét đánh ngang tai.
Tôi đã vì nó mà hy sinh nhiều như vậy, dãi gió dầm mưa.
Một lòng chỉ muốn nó khỏe lại.
Thế trong mắt nó, bố mãi mãi là đúng.
Còn tôi dù gì đi nữa, lại trở thành người không thể nói lý lẽ nổi.
7
Tưởng Duệ kéo hai người ra khỏi cửa.
Tay trái nắm tay bố nó, tay phải nắm tay Thư Tình, trông cứ như một gia đình thật sự.
Hàng xóm kiêm chị họ của Tưởng Úc đi qua mượn đồ: “Ôn Hân, lại chọc giận con trai và chồng rồi à?
Đừng chấp nhặt với Thư Tình gì, Tưởng Úc lớn lên cùng nó, chỉ coi nó như em thôi.
Tiểu Duệ là con mà đã cố gắng hết sức mới đưa đến thế giới này, nó cùng tính nết với bố nó, rất sĩ diện, mẹ thì phải rộng lượng một chút, bao dung nhiều hơn! Mai vẫn bữa sáng mang đến cho chúng nó à? Cho tôi một phần nhé!”
Tôi như không nghe thấy gì, chỉ dán mắt vào điện thoại.
Cô ta thấy vô vị nên bỏ đi.
Tưởng Úc gửi tin nhắn đến: [Muộn quá rồi! Anh và Tiểu Duệ ở phòng khách nhà Thư Tình, em không cần đợi bọn đâu.]
Cùng lúc đó, Thư Tình đăng trạng thái Wechat.
Tưởng Duệ dựa sát vào ta, mặt đầy vẻ phấn khích làng: “Dì Thư Tình pha cà phê đá ngon gấp vạn lần sữa nóng mẹ ngày nào cũng ép con uống. Mẹ chẳng biết gì cả, chỉ giỏi quản lý con thôi!”
Toàn thân tôi dường như bị rút cạn sức lực ngay lập tức.
Không chút do dự, tôi thu dọn hành lý.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, tôi bước ra khỏi căn nhà khiến tôi tràn đầy thất vọng, ngột ngạt đến mức không thở nổi này.
Màn hình điện thoại nhiều lần sáng lên, tôi đều tắt đi.
Mãi rất lâu sau, tôi mới gửi một tin nhắn.
8
[Tưởng Úc, chúng ta ly hôn.]
Gửi xong tin nhắn này, tôi lên xe sang thành phố khác.
Thỏa thuận ly hôn để trên tủ đầu giường.
Tôi đã ký xong rồi.
Đợi ngày mai ta về nhà, là có thể thấy.
Một giờ rưỡi sáng, điện thoại "ting" một tiếng.
Rõ ràng là chuyện đã quyết định rồi, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.
Nhưng người gửi tin nhắn không phải là Tưởng Úc.
Thư Tình cầm điện thoại của ta: [Chị Ôn Hân, chị không lẽ đang ghen với em, mình mẩy với Úc đấy chứ?]
Lòng tôi lạnh đi một nửa.
Tưởng Úc chưa bao giờ cho tôi đụng vào điện thoại của ta.
Tôi run rẩy trả lời: [Sao lại là ?]
[Tôi đã nói rồi, tôi sẽ mãi mãi để dành một căn phòng cho ấy ở nhà. Anh ấy đưa điện thoại cho tôi để tra tài liệu, có gì mà phải ngạc nhiên chứ. Chẳng trách Duệ Duệ cứ nói chị thật nhỏ mọn.]
Cơn giận không thể kìm nén được cuộn trào.
[Thư Tình, cướp chồng người khác có phải rất có thành tựu không?]
[Chị nói bậy, tôi không chuyện đó!]
[Thật sao? Vậy chuyện nửa đêm sợ sấm sét, bắt Tưởng Úc phải vội vàng chạy đến ngủ cùng là sao? Cô mang sách tranh đến cho Tưởng Duệ, cứ nhất định hỏi nó thích mẹ hơn hay thích dì Thư Tình hơn, giải thích thế nào đây? Trong lòng rõ ràng biết đây là ly gián, sao lại còn mặt dày cho rằng tôi quá mọi chuyện lên?]
Thư Tình còn vô liêm sỉ hơn tôi tưởng tượng.
[Ôn Hân, đều tại chị lén lút mang thai con của Úc, ấy mới bất đắc dĩ phải kết hôn với chị.]
[Sai rồi! Là ta lúc đó quá đơn muốn có một gia đình, mới lừa tôi mang thai.]
Nếu sớm biết được, là vì Thư Tình ngang bướng ra nước ngoài, Tưởng Úc muốn quên đi đau khổ mới tìm đến tôi.
Tôi nhất định sẽ bỏ cái thai.
Đáng tiếc, tất cả đều đã biết quá muộn.
9
Tôi vượt ngàn dặm đến nương náu nhà thân.
Tạ Đồng là thân hồi đại học của tôi, việc trong ngành xuất bản.
Biết tôi vì gia đình mà từ bỏ sự nghiệp, ấy tức đến mức gần như cắt đứt liên lạc với tôi.
“Ôn Hân, dù sao cậu cũng là hoa khôi của Học viện Văn học chúng ta. Học bổng cầm đến mỏi tay, sao lại cam tâm nguyện vào bếp vì một người đàn ông chứ?”
Chắc là đầu óc tôi có vấn đề rồi!
Thế trớ trêu thay, khi tôi ôm Tưởng Duệ đi khắp nơi tìm bác sĩ, cũng chính là Tạ Đồng với vẻ mặt nghiêm nghị đã giới thiệu cho tôi vị lương y tốt nhất.
Khi ấy, Tưởng Úc chưa được phong giáo sư, nhà còn phải trả góp, cuộc sống rất eo hẹp.
Thấy tôi mặc quần áo của mấy năm trước, nước mắt Tạ Đồng chợt chảy dài.
“Đồ ngốc nghếch!”
Tôi cũng khóc.
Cô ấy hỏi tôi có muốn viết sách thiếu nhi không, với văn phong của tôi thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Tôi đã đồng ý.
Sau khi dỗ Tưởng Duệ ngủ, tôi sáng tạo trong không gian yên tĩnh của riêng mình.
Có ý tưởng mới muốn chia sẻ với Tưởng Úc, ta chưa bao giờ nhìn thẳng lấy một cái.
Dần dà, tôi mất đi ham muốn chia sẻ.
Tưởng Duệ trời sinh thông minh.
Trước ba tuổi, nó vẫn còn thích mẹ, ngày nào cũng quấn lấy đòi tôi kể chuyện trước khi ngủ.
Cho đến khi Tưởng Úc đưa nó đến bên cạnh Thư Tình.
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
Tưởng Duệ bắt đầu ghét những câu chuyện trẻ thơ tôi viết.
“Dì Thư Tình nói con là tiểu nam tử hán, không được bị những thứ ấu trĩ tẩy não.”
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/on-han/chuong-2.html.]
Nó mê mẩn những cuốn sách tranh màu mà Thư Tình mua, bên trong có khủng long, thực vật thời tiền sử, có kiến thức hơn nhiều so với một người nội trợ như tôi.
10
Chiều tối ngày hôm sau, Tưởng Úc mới gọi điện cho tôi.
Vừa nhấc máy đã là chất vấn: “Sao em không mang bữa trưa đến trường mẫu giáo cho Duệ Duệ?”
Tưởng Duệ dị ứng với rất nhiều thứ.
Bao gồm trứng và ngũ cốc.
Để nó bổ sung đủ dinh dưỡng, tôi mỗi ngày đều mang thêm đồ ăn đến trường mẫu giáo.
“Anh không thấy tin nhắn sao?”
“Cái gì?”
“Tôi nói chúng ta ly hôn, thỏa thuận ở trong phòng ngủ chính. Tôi không cần gì cả, bao gồm cả nhà của và con trai.”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Sau đó cúp máy luôn.
Tưởng Úc thích chiến tranh lạnh, khi không muốn giao tiếp, ta có thể không thèm để ý đến tôi suốt một tháng.
Tôi chỉ có thể dựa vào phỏng đoán, dò hỏi để tìm ra lý do ta giận dỗi.
Tưởng Duệ thừa hưởng sự khó chịu của ta, một tí là chặn, xóa tôi.
Nhất định phải là tôi hạ mình nhận lỗi, nó mới chịu thôi.
Mãi cho đến khi tôi nhìn thấy cách họ và Thư Tình đối xử với nhau, tôi mới nhận ra sự cẩn trọng bấy lâu nay của mình đáng khinh nhường đến thế nào.
Tỉnh táo nhìn lại, có lẽ lúc đó tôi đã quá sợ hãi việc mất đi.
Sau này sẽ không như vậy nữa.
Tôi gửi tin nhắn: [Tôi đã gửi danh sách những thứ Tưởng Duệ không ăn được cho giáo viên rồi, nếu không yên tâm, sau này cứ bảo mẫu chuyên biệt nấu cho nó.]
Mẹ tôi chạy đến trách mắng tôi không có lương tâm.
“Duệ Duệ bị đau bụng gọi điện cho mẹ rồi, có bà mẹ nào như mày không? Cũng chỉ có Tưởng Úc mới chiều mày như thế.”
Tôi cụp mắt xuống.
Sau khi bố tôi qua đời vì tai nạn xe, mẹ tôi mang theo tiền bồi thường gả cho bố dượng, coi con riêng của ông ấy như bảo bối mà nuôi nấng.
“Con cưng, đây là món bít tết con thích nhất, ăn nhiều một chút đi.”
Bà ấy cắt một đĩa thịt lớn trên bàn ăn, đặt hết vào bát con riêng của mình.
Thấy tôi cứ dán mắt nhìn, bà ấy liền mắng xối xả: “Chưa thấy thịt bao giờ à? Mày ăn nhờ ở đậu, không được giành đồ ăn với chị mày.”
Tôi cúi đầu, dùng nước mắt chan cơm.
Đó là khởi đầu của cơn ác mộng.
Chị kế hơn tôi ba tháng, tôi chỉ có thể nhặt quần áo chị ấy không cần, ăn phần thịt mỡ thừa mà chị ấy bỏ lại.
Nếu không nghe lời, thứ nhận được là một trận đòn đau.
Lúc nhỏ bị đá đến khóe miệng chảy máu, cấp hai thì vác d.a.o đuổi theo, còn tát tôi trước mặt học.
Lớn lên, Tưởng Úc tặng tôi một chiếc váy màu xanh da trời, giúp tôi gắp bỏ những món không thích ăn.
Trước đó, tôi chưa từng uống trà sữa, chưa từng mua son môi, chưa từng đeo trang sức.
Thậm chí không có cả ví, chỉ dùng một chiếc túi bọc sơ sài để đựng những tờ tiền lẻ.
Học bổng và tiền thêm, tất cả đều dùng để chi trả học phí và sinh hoạt phí.
Và còn để chi trả cái gọi là “hóa đơn trưởng thành” của mẹ tôi.
Sau khi gặp Tưởng Úc, ta giúp tôi chống lại sự điên cuồng của mẹ ruột.
Tôi tưởng mình đã được cứu rỗi.
Nào ngờ lại rơi vào một vực thẳm đen tối hơn.
Thấy tôi không nói gì, mẹ tôi hạ giọng: “Chị mày muốn đến trường của Tưởng Úc cố vấn học tập, mày phải phục vụ người ta cho tốt vào, nếu không tao không để yên cho mày đâu.”
Tôi cúp điện thoại.
Nhìn vết cắt trên cổ tay mà ngẩn người.
11
Tạ Đồng nói tôi bị bệnh rồi.
Những trải nghiệm thời thơ ấu khiến tôi hình thành tính cách hài lòng.
Không dám phản kháng.
Ảnh hưởng từ gia đình lớn hơn tôi tưởng.
Dù Tưởng Úc có cứng nhắc, có lạnh nhạt với tôi đến đâu, tôi cũng không buông tay.
Sau khi gả cho Tưởng Úc, mẹ tôi biết ta học vấn cao, gia cảnh tốt, tuổi trẻ đã có triển vọng thành giáo sư, lại thêm việc tôi một lần đã sinh được con trai.
Thái độ của bà ấy đối với tôi đã dịu đi nhiều.
Tôi mơ màng chấp nhận tất cả.
Thế một cuộc điện thoại, đã khiến thân giả tạo trở về nguyên hình.
Tôi xoa ngực.
Bất ngờ nhận ra vị trí trái tim, không còn đau khổ như trước nữa.
Sau khi trải qua nỗi đau như rút gân lột da, róc xương lóc thịt.
Tôi đã tái tạo lại bản thân.
Con Tạ Đồng là Tiểu Hoa Nhỏ lao vào lòng tôi: “Dì Hân Hân ơi, 《Cuộc phiêu lưu dũng cảm của Tutu và Tiểu Hoa Nhụy》 sắp kết thúc rồi ạ? Họ có tìm thấy nơi cất giấu kho báu cuối cùng không ạ?”
Tôi xoa xoa khuôn mặt nhỏ trắng muốt của con bé.
Mỉm cười gật đầu.
Tiểu Hoa Nhỏ lớn lên cùng những cuốn sách thiếu nhi của tôi.
Ba năm trước, con bé mắc một trận bệnh nặng, cần phải phẫu thuật.
Chồng cũ của Tạ Đồng bỏ lại hai mẹ con mà đi.
Để giảm bớt áp lực cho Tạ Đồng, và cũng để viên Tiểu Hoa Nhỏ.
Tôi vừa cố gắng hết sức viết những cuốn sách thiếu nhi khác, vừa lên ý tưởng cho câu chuyện này.
Tutu là tên gọi thân mật của Tưởng Duệ.
Khi đó, nó rất thích các loại xe, thích bắt chước tiếng "tutu" của ô tô con.
Tôi tưởng tượng hai đứa trẻ cùng nhau trong thế giới cổ tích, đánh quái vượt ải, dần trưởng thành và trở thành phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình.
Trong quá trình đó, tôi đã lồng ghép sự thỏa hiệp, đấu tranh, và sự thức tỉnh về cuộc đời mình vào trong câu chuyện.
Ba năm không ngừng chỉnh sửa, nâng tầm ý nghĩa.
Cho đến khi câu chuyện được trình bày hoàn chỉnh.
Tôi cuối cùng cũng nắm được sợi dây cứu mạng trong lúc số phận ngủ quên, từ từ bước ra khỏi vũng lầy.
Cho đến tận hôm nay, Tiểu Hoa Nhỏ vẫn đang mong chờ một cái kết đẹp.
Thế , Tưởng Duệ đã sớm ghét bỏ rồi.
Bố nó tùy tiện đọc cho nó một bài thơ sáo rỗng, cũng dễ khiến nó sáng mắt hơn so với nhân vật tôi đã “đo ni đóng giày” cho nó.
Điều kỳ diệu là.
Khi Tạ Đồng nói với tôi rằng, cuốn sách này có hy vọng trở thành sách bán chạy nhất năm.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy sợi xích trói buộc dưới chân mình đã hoàn toàn biến mất.
Bạn thấy sao?