1
“Tưởng Duệ, tại sao con lại đổ hết thức ăn vào thùng rác?”
Trên khuôn mặt non nớt của cậu con trai sáu tuổi đầy vẻ ghét bỏ.
Nó lấy chiếc đồng hồ điện thoại ra, hậm hực nói: “Này, mẹ món ăn mặn chát thế này, chẳng quan tâm gì đến con cả, con sẽ chặn mẹ.”
“Mẹ đã giải thích với con rồi, mấy hôm nay mẹ sắc thuốc giúp con nên hơi mệt, không cẩn thận mới cho nhiều muối một chút.”
Tưởng Duệ bịt tai lại: “Con không nghe! Bố đã nói bao nhiêu lần rồi, không được tìm cớ cho những hành vi sai trái của mình.
Gia quy đã viết rõ ràng, mẹ có để lời của chúng con vào tai không?”
Tôi đứng sững tại chỗ.
Cứ như thể bị một xô nước lạnh dội thẳng vào đầu, toàn thân tôi toát lên vẻ lạnh lẽo.
Tưởng Duệ gần như là một bản sao của Tưởng Úc.
Dáng vẻ giống, tính cách giống, ngay cả cách nói chuyện cũng y hệt.
Từ khi nó chào đời, là tôi thức đêm ru nó ngủ, cẩn thận chuẩn bị từng bữa ăn.
Khi nó được chẩn đoán mắc bệnh viêm mũi, là tôi mỗi sáng sớm thức dậy chuẩn bị tăm bông thấm nước muối ấm, cẩn thận giúp nó vệ sinh khoang mũi.
Tôi chạy khắp các bệnh viện lớn, tham khảo ý kiến các chuyên gia về mũi, lật xem vô số tài liệu y học, thử mọi phương pháp chữa bệnh dân gian.
Dành hết thời gian, hầm nấu các món ăn thuốc, chỉ mong có thể khiến nó dễ chịu hơn một chút.
Thế tôi đã bỏ ra nhiều như vậy.
Trong lòng con trai tôi vẫn luôn nghĩ về người cha lạnh lùng cao ngạo, không màng việc nhà, người cũng mắc bệnh viêm mũi giống nó.
2
Tôi không như mọi khi, nấu lại một bữa tối khác cho Tưởng Duệ.
Nó quay người, hậm hực trở về phòng.
“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại.
Chẳng mấy chốc, Tưởng Úc gọi điện đến.
“Ôn Hân, em lại chuyện gì vậy? Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, Tiểu Duệ chỉ là một đứa trẻ thôi. Rõ ràng là em sai trước, phát cáu với nó gì?”
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Đau nhói.
Tám năm ở bên nhau, lần nào ta cũng không phân biệt trắng đen, trước tiên cứ đổ tội cho tôi.
Đợi đến khi tôi hạ mình thừa nhận lỗi lầm, ta mới ngừng những lời chỉ trích tổn thương người khác.
Dù sau này phát hiện không phải lỗi của tôi, ta cũng chỉ bưng một chén canh táo đỏ long nhãn đến dịu hình.
Thái độ vẫn lạnh lùng và khó chịu.
Tôi liếc nhìn bát thuốc vừa mới sắc xong.
Gần đây đổi sang một vị lương y già, không muốn lãng phí tâm huyết, tôi nén giận, muốn Tưởng Duệ uống thuốc.
Tôi gõ cửa, định bước vào thì phát hiện cửa phòng đã khóa chặt.
Bên trong vọng ra tiếng gầm gừ cứng nhắc của Tưởng Duệ: “Mẹ hãy suy nghĩ kỹ xem mình đã sai ở đâu rồi. Không nhận lỗi thì đừng hòng bước vào.”
Tôi im lặng không nói gì.
Một kiểu câu rất quen thuộc, y hệt như lúc Tưởng Úc giận dỗi, nói với tôi.
Tôi không như những lần trước, van xin, dỗ dành.
Chỉ bình thản đáp lại: “Được.”
Một bát thuốc bắc đã sắc suốt ba tiếng đồng hồ, bị tôi đổ vào bồn cầu.
3
Từ nhà vệ sinh bước ra, Tưởng Úc đã về đến nhà.
Tưởng Duệ như một nai con vui vẻ, nhảy bổ ra khỏi phòng.
Đôi mắt vốn hơi ảm đạm vì viêm mũi, bỗng chốc bừng sáng.
Nó lao vào lòng bố, cọ cọ một cách thân thiết.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/on-han/chuong-1.html.]
Nhìn cảnh hai cha con thân mật.
Sự tủi thân như thủy triều nhấn chìm tôi.
Vô số ngày đêm chăm sóc tận , trước sự thiên vị của con trai dành cho bố nó, bỗng trở nên chẳng đáng kể gì.
Tưởng Úc liếc nhìn tôi một cái.
Anh ta đẩy một túi đồ ăn từ cửa hàng tiện lợi đến trước mặt con trai: “Dì Thư Tình mua đấy, có củ cải trắng con thích nhất này.”
“Oa, là món lẩu oden!”
Bàn tay nhỏ của Tưởng Duệ nóng lòng mở ra, miệng nó hưng phấn reo lên: “Dì Thư Tình là tốt nhất, biết con thích ăn gì. Tốt hơn mẹ một trăm lần, cơm mẹ nấu chẳng ngon chút nào, còn cứ bắt con ăn, chán c.h.ế.t đi được.”
Tưởng Úc xoa đầu nó.
Hoàn toàn không bận tâm đến thái độ tệ bạc của con trai dành cho tôi.
Tôi thở dài thườn thượt một hơi.
Vốn định nói, con trai đang trong thời gian uống thuốc thì kiêng ăn củ cải trắng.
Thôi kệ, dù sao thuốc cũng đổ rồi.
Mặc kệ nó vậy!
4
Tưởng Úc thấy tôi không nói gì, cau mày, định mở miệng trách mắng.
Chuông cửa vang lên, là Thư Tình.
Cô ta trang điểm tinh xảo, mỉm cười rạng rỡ, tay ôm một chồng tài liệu: “Anh Úc, em không hiểu rõ nội dung ôn thi cao học, có thể hỏi được không?”
Tưởng Úc tuổi còn trẻ đã trở thành giáo sư đại học.
Thư Tình một lòng muốn nghiên cứu sinh của ta.
Thời gian hai người họ gặp mặt còn nhiều hơn cả tôi.
Tưởng Duệ phớt lờ sự có mặt của tôi, kéo ta vào phòng khách ngồi xuống.
“Dì Thư Tình, bố nói dì rất giỏi, muộn thế này rồi mà vẫn còn học hành chăm chỉ.”
Nó cố ý lườm tôi một cái: “Chẳng giống mẹ con chút nào, mẹ con là nội trợ, ngay cả nấu cơm cũng không xong, con thấy mẹ không xứng mẹ của con.”
Không khí bỗng chốc tĩnh lặng.
5
Đối mặt với sự “bướng bỉnh” bất ngờ của con trai.
Tưởng Úc thấy sắc mặt tôi không tốt, có chút bất đắc dĩ, miễn cưỡng giải thích: “Con trai chỉ là đang giở trò nũng một chút thôi, lát nữa sẽ ổn.”
Thư Tình dùng ánh mắt cao ngạo nhìn tôi.
Trong mắt ta đầy vẻ chế giễu.
Cô ta nghĩ rằng tôi đã thừa cơ mà chen chân vào, dựa vào việc mang thai mới gả được cho Tưởng Úc.
Nhưng rõ ràng là ta đã theo đuổi tôi.
Và cũng là ta đã dỗ dành tôi lên giường.
Tưởng Duệ vừa sinh ra đã được chẩn đoán mắc bệnh viêm mũi bẩm sinh.
Sức đề kháng của nó rất yếu, một trận cảm cúm thông thường cũng khiến cả nhà phải nháo nhào.
Tưởng Úc bận rộn nghiên cứu, viết luận văn.
Ngay cả ngày tôi sinh con, ta cũng không kịp về.
Xuất thân của gia đình không tốt, tôi một lòng muốn cho con một trọn vẹn.
Thế là, Tưởng Úc khuyên tôi nghỉ việc, để tôi toàn tâm toàn ý chăm sóc cuộc sống của hai bố con.
Lúc đó không có ai giúp đỡ.
Tôi ban ngày đưa con đi tái khám ở bệnh viện, buổi tối thức khuya tìm hiểu các tài liệu chăm sóc viêm mũi.
Thế giờ đây, nhìn chồng tôi kiên nhẫn hướng dẫn thanh mai, ánh mắt cưng chiều đó, chưa từng xuất hiện trước mặt tôi.
Con trai cũng đầy vẻ sùng bái dành cho dì Thư Tình của nó.
Tôi cảm thấy vô cùng thất vọng.
Hóa ra, cặp cha con lạnh lùng cao ngạo này không phải là không biết giao tiếp tốt.
Mà là tôi không xứng.
Bạn thấy sao?