Thu Trì hơi bối rối.
Không hiểu sao, có chút muốn tránh tiếp với Phó Hướng Ngung.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên. Là tin nhắn chuyển khoản từ Phó Hướng Ngung.
Thu Trì cầm điện thoại suy nghĩ, rồi không nhận tiền.
Anh đặt tai nghe lên bàn, định chụp ảnh gửi cho Phó Hướng Ngung hỏi xem hắn muốn xử lý thế nào, màn hình điện thoại lại bị kẹt ở giao diện chụp ảnh rồi tắt luôn.
Thu Trì lo lắng bấm vài cái, không những không sửa , mà pin còn tụt từ 12% xuống 0% rồi tắt hẳn.
Điện thoại này đã cũ, pin xuống cấp nghiêm trọng, tối qua lại quên sạc, nên cũng không có gì lạ.
May mà Thu Trì quen tay, cắm sạc, định chờ giặt xong ga giường rồi khởi lại.
Sau khi cho ga giường vào máy giặt, Thu Trì lấy bộ ga dự phòng khác ra thay. Vừa thay nửa chừng, cửa phòng vang lên tiếng đập mạnh.
“Thu Trì.” Người ngoài cửa gọi, “Có nhà không?”
Thu Trì vội buông gối xuống mở cửa.
Một phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi thở hồng hộc : “Sao thế này, gọi mãi không nghe máy, chị phải chạy từ xa đến tìm.”
Thu Trì giải thích là điện thoại hết pin.
“Điện thoại cậu nên thay rồi, lúc thì không xem tin nhắn, lúc thì không nghe điện thoại.” Bà ta dừng lại, rồi , “Tôi đến đây với cậu một chuyện, Vương sáng nay có việc gấp, xin nghỉ buổi sáng, nên đống rác kia phải nhờ cậu thu dọn rồi.”
Thu Trì đáp “Được”.
Anh là người trẻ nhất trong đội, chưa lập gia đình, chưa có con, nên mọi người đều giao việc tăng ca cho .
Thu Trì đồng hồ, giờ lại có thêm việc, chắc ga giường phải đợi đến trưa mới phơi .
Anh cất tai nghe đi, định lát nữa xong việc sẽ mang trả lại cho Phó Hướng Ngung.
Sau khi nhận đồ dùng vệ sinh ở phòng kho, Thu Trì đi lên cầu thang khu giảng đường.
Lên nửa tầng hai, thấy một nữ sinh mặc áo nỉ tím ôm đống tài liệu đi xuống. Thấy Thu Trì, sững sờ, rồi đánh giá vài lần.
Sắp đi ngang qua, gọi lại: “Thu Trì?”
Thu Trì dừng lại.
“Là thật à.” Cô ngại ngùng , “Sợ nhận nhầm, nên không dám gọi.”
Thu Trì đáp lễ phép: “Lâu rồi không gặp, Lam Nhân.”
Lam Nhân nhỏ: “Đúng rồi, lâu lắm rồi.”
“Em từ khu giảng đường bên cạnh đến, lấy tài liệu cho dự án sáng tạo.” Cô tìm chuyện để , “Thời gian trôi nhanh thật.”
“Tôi năm nay… đã ba mươi rồi.”
Thu Trì không trả lời, hai người im lặng.
Một lúc sau, Thu Trì : “Tốt.”
“Tôi phải đi việc rồi.” Anh , “Lần sau tiếp nhé.”
Anh định đi lên, Lam Nhân theo vài bước, do dự rồi gọi lại: “Thu Trì.”
“Anh định sống cả đời như sao?”
Lam Nhân ôm đống tài liệu, đứng trên bậc thang, chờ trả lời.
Nhưng lúc đó, mấy sinh viên chạy lên, vội đi học.
“Làm phiền nhường một chút.” Ai đó , “Cảm ơn.”
Bị cắt ngang, Thu Trì lên đến hành lang tầng ba, còn Lam Nhân ở lại phía dưới. Cô không hỏi nữa, rồi : “Em đi trước nhé.”
“Đi cẩn thận.” Thu Trì đáp.
Thu Trì quét dọn xong mấy phòng học trống và hành lang tầng bốn và năm. Anh việc rất cẩn thận, cả bục giảng và bảng đen đều lau sạch.
Anh xem đồng hồ, còn mười mấy phút nữa sinh viên tan học, định thay túi rác ở các phòng học trống trước, rồi đợi sinh viên tan.
Từ tầng năm xuống tầng ba, khi đi ngang qua một phòng học, thấy phòng học khá sáng sủa, rèm cửa mở rộng, bên trong đầy người, có vẻ đang học chuyên ngành.
Thu Trì vô vào, thấy Phó Hướng Ngung ngồi cạnh cửa sổ. Hắn rất nổi bật, dù trong đám đông cũng dễ thấy.
Trùng hợp thế? Anh sững sờ.
Thu Trì định gõ cửa, đang giờ học, không muốn phiền, cũng sợ các sinh viên khác ý đến mình.
Thu Trì lui ra, tháo găng tay, rồi đi rửa tay. Khi trở lại, chuông tan học vang lên.
Chỉ một số ít sinh viên còn ở lại, Phó Hướng Ngung vẫn ngồi đó, chuyện với có tóc dài trước mặt.
---
Bạn thấy sao?