Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có mỗi mình hắn. Phó Hướng Ngung kéo chăn dậy, đi đến cửa sổ, xem xét chốt cửa sổ, rồi kéo rèm lên.
Trên cửa sổ phủ một lớp sương trắng.
Phó Hướng Ngung đứng một lúc, rồi quanh phòng. Phòng nhỏ rất sạch sẽ, giá sách sát tường chất đầy sách, có cả sách giáo khoa chuyên ngành.
Hắn tò mò, nhớ lại những mảnh ký ức mơ hồ. Hắn nhớ người tìm thấy mình tối qua là một Beta nam, không có mùi gì đặc biệt, trông quen quen.
Sau khi tự tiêm hai ống thuốc ức chế, nồng độ pheromone của hắn đã trở lại bình thường, lý trí cũng trở lại, do tác dụng phụ của rượu và thuốc, hắn vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
So với về ký túc xá, ở với Beta này, người không bị ảnh hưởng bởi pheromone của mình, sẽ an toàn hơn. Phó Hướng Ngung nghĩ , hắn lại bất tỉnh.
Phó Hướng Ngung cau mày.
Giáo viên và nhân viên trường không thể ở đây, nên chủ nhân của phòng này chỉ có thể là một người công.
Mức lương của nhân viên trường Đại học cao hơn các trường khác, nếu người này đọc những cuốn sách chuyên ngành này, thì không thể nhân viên hậu cần.
Phó Hướng Ngung về phía bàn học.
Bên cửa sổ là một bàn học cũ, trên bàn có sách vở. Khi hắn định lại gần, cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra.
Một thanh niên mặc quần áo lao màu xám, đeo khẩu trang vải dày, tóc hơi dài, bước vào. Thấy Phó Hướng Ngung đứng cạnh bàn học, Thu Trì hơi sững sờ.
Phó Hướng Ngung cũng quay lại .
Ánh mắt chạm nhau, Thu Trì nhanh chóng dời mắt, cởi khẩu trang ra, cố tỏ ra bận rộn. Anh định rót nước cho “khách”, lại nhớ mình không có ly dùng một lần, đành thôi.
Anh đi dép lê đến bên cửa sổ, đặt bữa sáng từ căng tin lên bàn, : “Cậu… muốn ăn chút gì không?”
Phó Hướng Ngung lắc đầu, rồi : “Tối qua…”
Thu Trì sợ hắn hiểu lầm, giải thích: “Tối qua tôi thấy cậu không mang điện thoại, gọi cấp cứu cũng phiền phức, nên đưa cậu đến đây…”
Phó Hướng Ngung không để ý, vào vòng tay trên cổ tay mình.
“Anh muốn bao nhiêu?” Hắn hỏi.
Thu Trì “à” lên, không hiểu.
Phó Hướng Ngung thêm: “Tiền công.”
Thu Trì hiểu ra, không biết trả lời sao.
Phó Hướng Ngung dùng vòng tay chạm vào tay , rồi thao tác trên màn hình. Thu Trì đoán hắn sẽ không thiếu tiền.
Nhưng ngay sau đó, vòng tay của Phó Hướng Ngung báo “Thanh toán thất bại”.
Thu Trì hơi lúng túng, sờ vào vòng tay mình, nhỏ: “Cái này cũ rồi, trời lạnh thì không nhạy. Không sao, chuyện nhỏ ý mà.”
Phó Hướng Ngung không mặc lại áo khoác đen, chỉ khoác lên tay, hắn không thích nợ ai, nên : “Thêm cách liên lạc đi.”
Thu Trì lấy chiếc điện thoại cũ rích ra, màn hình nứt một góc, vẫn dùng .
Điện thoại hơi chậm, rồi hiện mã QR. Thu Trì đưa điện thoại cho hắn.
“Được rồi.” Phó Hướng Ngung quét mã, rồi thẻ nhân viên trên áo khoác của .
Thu Trì hiểu ý, nhỏ: “Tôi tên Thu Trì.”
“Phó Hướng Ngung.” Hắn đáp.
Thu Trì ghi tên hắn vào danh bạ, khi tắt điện thoại, nghe thấy hắn : “Chuyện tối qua đừng với ai.”
Thu Trì gật đầu: “Tôi sẽ không .”
Khi Phó Hướng Ngung định đi, như nhớ ra gì đó, dừng lại: “Đúng rồi.”
Thu Trì hắn.
“Cảm ơn.”
Sau khi Phó Hướng Ngung đi, Thu Trì ăn sáng như thường lệ. Mệt lại thấy phấn chấn.
Họ phải quét lá rụng trước khi sinh viên đến lớp.
Sau khi quét dọn xong, có khoảng một tiếng nghỉ ngơi. Sau khi ăn sáng, phải đi quét dọn các phòng học.
Thu Trì ăn xong, định thay ga giường, dù không thấy bẩn, không muốn ngủ trên ga giường có người lạ nằm.
Khi thay ga giường và chăn, Thu Trì thấy một tai nghe lọt giữa mép giường và tường. Tai nghe này không phải của , với cả hiếm khi có khách, nên tai nghe này chắc của cậu chàng kia.
Bạn thấy sao?