Thu Trì bình tĩnh cậu ta: “Chúng ta đã rõ rồi.”
Khu ký túc xá này ở trường Đại học, xem là khu có vị trí tốt nhất, ánh sáng tốt nhất. Mặc dù trường rõ việc phân phòng là ngẫu nhiên, thực tế, những sinh viên ở đây đều không phải là người bình thường.
Với những cậu ấm nhà giàu này, 500 đồng chỉ là khoản tiền cỏn con, Thu Trì hiểu rõ điều đó. Cậu ta không phải là không trả tiền, chỉ đơn giản thấy việc trêu chọc người ta rất thú vị.
“Thật chứ?” Tân sinh , “Tôi quên rồi.”
“Nhưng giờ tôi thấy không đáng,” cậu ta với giọng điệu “lịch sự” pha chút khinh miệt, “Tôi muốn khiếu nại lừa tiền sinh viên.”
Lãnh đạo trường luôn thiên vị sinh viên, huống chi chỉ là một người công, Thu Trì biết nếu tranh cãi, sẽ không gì.
Nhưng thực sự cần tiền, nên dừng lại một chút rồi hỏi: “Cậu muốn thế nào mới chịu?”
Tên đó ngồi trên ghế sofa suy nghĩ một lát rồi : “Được rồi, cậu giúp luôn phòng tôi nữa, xong việc tôi trả thêm 100 đồng, thế nào?”
Thu Trì nhanh trí, ghi âm lại.
“Cậu đã với cậu chưa?”
Tên kia đáp: “Rồi, chúng tôi quen nhau từ nhỏ.”
“Dọn xong cậu trả 600 đồng,” Thu Trì hỏi lại, “Đúng không?”
Mắt tân sinh hiện lên vẻ không kiên nhẫn, vẫn gật đầu.
Thu Trì lại cầm đồ dùng vệ sinh vào phòng ngủ bên cạnh. Phòng này trông sạch sẽ hơn, có lẽ đã dọn dẹp sơ qua.
Sau khi vứt rèm cửa vào máy giặt, Thu Trì lau sàn, lau lại giường và cửa sổ, rồi đeo găng tay, lấy khăn trải giường màu xám từ vali ra.
Vừa trải xong ga giường, ngoài cửa bỗng có giọng nam khó chịu vang lên: “Ai cho vào đây?”
Thu Trì đang tập trung vào nếp gấp trên ga giường, giật mình dừng tay, lúng túng giải thích: “Là cùng phòng của cậu…”
Anh thấy người đó, khuôn mặt không mấy vui vẻ, ánh mắt sắc bén như thể là thứ gì dơ bẩn.
Chưa kịp giải thích, tên ở phòng khách kia bước vào, hềnh hệch khoác vai người này: “Đừng giận, đây là ‘người giúp việc’ tôi mới tìm ở trường, tiện thể nhờ ta dọn dẹp luôn phòng cậu, khỏi phải phiền cậu về sau.”
Phó Hướng Ngung không chút nương tay mà hất tay Đoàn Hâm Diệp ra, rồi với Thu Trì: “Ra ngoài.”
Thu Trì vội vàng thu dọn đồ dùng và ra ngoài.
Chưa nhận tiền, Thu Trì chỉ có thể đứng đợi ở phòng khách. Anh nghe thấy tên kia nịnh nọt: “Chỉ là Beta thôi, không bẩn phòng cậu đâu, tôi đảm bảo.”
Còn hắn thì chẳng thèm liếc , giọng điệu vẫn lạnh nhạt: “Anh cũng ra ngoài.”
Đoàn Hâm Diệp “chậc” một tiếng rồi miễn cưỡng ra ngoài. Phó Hướng Ngung lập tức đóng cửa phòng lại.
Thu Trì là Beta, hầu như không ngửi thấy mùi pheromone của hai người, chỉ đoán Phó Hướng Ngung có cấp bậc cao hơn.
Họ Phó ở thủ đô không nhiều, Thu Trì chỉ nghĩ đến Phó thống soái. Tên thanh niên kia chắc chắn có quan hệ với vị thống soái này.
Dù quan hệ gần hay xa, đều không thể đắc tội. Thu Trì chỉ muốn nhanh chóng lấy tiền rồi đi.
Bị Phó Hướng Ngung cho khó chịu, Đoàn Hâm Diệp mặt không tốt. Cậu ta Thu Trì, hỏi: “Sao còn chưa đi?”
“Cậu chưa trả tiền cho tôi.” Thu Trì nhỏ.
Nghĩ đến việc mất mặt trước mặt người này, Đoàn Hâm Diệp tức giận. Cậu ta cưng chiều từ bé, người này chỉ là một kẻ công, nên cậu ta muốn trút giận lên người .
“Tiền gì?” Cậu ta giả vờ không hiểu, dùng ngón tay gõ nhẹ lên thẻ nhân viên của Thu Trì, “Trường chưa trả lương cho à, Thu?”
“Chúng ta đã rõ,” Thu Trì bình tĩnh , “Tôi đã ghi âm lại, cậu muốn nghe không?”
Đoàn Hâm Diệp chằm chằm.
Thái độ lạnh lùng của Thu Trì cậu ta ngạc nhiên. Beta trong mắt cậu ta luôn là thấp kém, người này lại dám uy hiếp cậu ta.
“Anh biết ba tôi là ai không?”
“Bạn Đoàn,” Thu Trì chậm rãi , “Tôi nghĩ thân phận của ba cậu không liên quan đến việc cậu trả tiền cho tôi.”
Tuy giọng Thu Trì bình tĩnh, tim đang đập bùm bụp, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Thu Trì dừng lại, tiếp: “Tôi còn có việc khác, phiền cậu…”
Đoàn Hâm Diệp bất ngờ đá vào thùng nước của . Thu Trì không kịp phản ứng, thùng nước lăn về phía bức tường.
“Xin lỗi,” cậu ta xin lỗi, “Tôi thấy có con sâu, không sợ chứ?”
Thu Trì nắm chặt cây lau nhà, cân nhắc có nên lớn chuyện này không. Anh có ghi âm bằng chứng.
—
Bạn thấy sao?