Y : “Nhưng ba cậu khỏe thật đấy.”
Đoàn Hâm Diệp thấy Tần Úy gần đây chọn người không , trai nào cũng không biết chuyện, cứ hỏi lung tung.
“Nó không phải em tôi.” Cậu ta phản bác.
“Đúng rồi, còn trai cậu nữa, tôi thấy ấy luôn đi theo ba cậu, rất ổn trọng…”
Mặt Đoàn Hâm Diệp liền thay đổi, Tần Úy biết điểm yếu của cậu ta, vội dùng bánh kem bịt miệng trai: “Thôi đi, em nhiều quá đấy.”
Phó Hướng Ngung không để ý đến họ, ánh mắt rơi xuống người đàn ông Alpha khoảng 40 tuổi ngồi ở vị trí chính giữa chiếc bàn lớn. Ông ta mặc vest màu xám trắng, có vẻ cấp bậc pheromone không cao.
Những người ngồi quanh bàn đều là gương mặt thân quen, Phó Hướng Ngung không hứng thú với cờ bạc, người chia bài lại thu hút sự ý của hắn.
Lúc đầu, hắn thấy bóng lưng người đó quen quen, không nhớ ra. Cho đến khi người đó ngẩng đầu, hắn mới nhận ra.
Dù đã gặp Thu Trì vài lần ở trường, lần nào ta cũng đeo khẩu trang vải dày, tóc mái và khẩu trang che gần hết mặt.
Chỉ có ở phòng Thu Trì, Phó Hướng Ngung mới thấy mặt ta.
Bộ đồng phục của ta không hẳn là vừa vặn, may khéo, nên trông rất chỉnh tề, không giống những người công khác.
Đèn chiếu trên bàn rất sáng, thu hút sự ý của mọi người.
Thu Trì chia bài rất đẹp, bộ bài poker như phép thuật, lúc thì chảy xuôi, lúc thì xoay chuyển, như những con bướm mang theo sinh mệnh, nhẹ nhàng bay múa trên tay ta.
Phó Hướng Ngung đến ngẩn người.
Tần Úy để ý thấy ánh mắt hắn, cũng theo, không nhận ra Thu Trì.
Thấy trai về phía bàn lớn, Omega lười biếng dựa mặt vào tay, gọi “Tần Úy”, rồi hỏi nhỏ: “Anh có nghe về ông Chu này không? Ông Alpha ngồi ở vị trí chính giữa kia ấy.”
Giọng y đầy ẩn ý, kích thích sự tò mò của người khác.
Tần Úy ông Chu, cũng nghe vài lời đồn về ông ta, không biết thật giả.
“Hình như là nhà giàu mới nổi.” Tần Úy uống rượu, không mấy hứng thú, “Thích cờ bạc, háo sắc, ăn chơi trác táng, nghe rất hào phóng với người .”
Cậu chỉ biết nhiêu đó.
Omega , thấy Đoàn Hâm Diệp và Phó Hướng Ngung mình, chờ mình tiếp, nên đắc ý: “Tôi nghe người ta – cậu thấy bên cạnh ông ta không?”
Phó Hướng Ngung mới để ý đến mắt to, tóc buộc cao, có vẻ ngoài hai mươi.
Lúc đó, ta đứng dậy đi đến bàn lớn, mọi người mới thấy chân ta hơi què, vì ta đi chậm nên không rõ lắm.
“Cô đó trước đây học múa, cao, lại tập múa từ nhỏ, chân rất đẹp, sau này nhà ta xảy ra chuyện, rồi ở với ông Chu.” Omega thở dài, “Đôi chân múa đẹp nhất lại bị ông ta què.”
Đoàn Hâm Diệp trợn mắt, cậu ta rất thích nghe chuyện lạ, liền muốn “hóng hớt”, chạm ly với Omega, hỏi: “Sao thế?”
Omega lại , rồi nhỏ giọng : “Nghe ông Chu có sở thích kỳ lạ về ‘ dục’, tìm người kỳ lạ thì phải? Ông ta thích những người có khuyết điểm.”
“Lúc đầu là tìm những người có bệnh tật bẩm sinh hoặc tàn tật, sau này lại thích ‘tự mình ’, chân đó đẹp nhất, nên ông ta gãy chân ta, để ta không nhảy múa nữa. Chúng tôi thấy ông ta rất biến thái, không ai muốn trêu chọc ông ta.”
Cùng lúc đó, Thu Trì đang chia bài, từng thêm ở một sòng bạc khác, nên biết vài quy tắc chơi bài.
Chu Lợi Dân bài, rồi Thu Trì với ánh mắt trần trụi, như đang một miếng thịt.
Người này do chủ sòng bạc giới thiệu. Người mới nhất của ông ta cũng đã nửa năm, ông ta hơi chán rồi. Ông ta từng vô với người khác, nên hôm nay chủ sòng bạc mới giới thiệu người này.
Lúc đầu, nghe là Beta bình thường, Chu Lợi Dân không mấy hài lòng, lão không thích Beta, tuy tiện không hợp gu, tính lão nóng nảy, không có kiên nhẫn.
---
Bạn thấy sao?