1
Tôi tên là Hứa Nhu.
Tôi là mẹ ruột của Lâm Nghiên.
Tôi đã gả đi hai lần.
Nhưng rất đáng tiếc chính là, người tôi gả lần nào cũng đều không phải người.
Tôi không biết có phải tất cả đàn ông trên thế giới đều thích mang tất cả sự tức giận ở bên ngoài về phát tiết lên người vợ già con nhỏ ở nhà hay không.
Dù sao thì hai người chồng tôi gặp phải cũng đều như thế.
Tuy nhiên có một chuyện rất may mắn.
Đó là bọn họ đều là ma chết sớm.
Bọn họ đều là ma chết sớm do tôi tự tay đưa tiễn.
Đời chồng đầu tiên của tôi gặp tai nạn xe cộ chết trên đường đi công tác.
Xe ông ta lăn xuống từ đường núi chật hẹp.
Xe và người cùng nổ tung, lúc vớt ra, thi thể người chồng đáng thương kia của tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Báo cáo khám nghiệm mà cảnh sát gửi cho tôi đây là tai nạn ngoài ý muốn.
Tôi đương nhiên cực kỳ hài lòng với kết quả này.
Hôm phúng viếng, gần như tất cả thân thích đều đến đây.
Bọn họ bọn họ biết người đàn ông nhà tôi lo cho gia đình cỡ nào.
Bọn họ bọn họ có thể hiểu tâm trạng của tôi.
Bọn họ tôi hãy nén bi thương.
Thế bọn họ cũng không phát hiện tôi che giấu nụ .
Sao tôi có thể không vui chứ?
Bọn họ không biết, vì để cho phanh đúng lúc không dùng trên đường núi gập ghềnh kia, tôi đã phải hao tốn sức lực lớn cỡ nào.
Hiện giờ tâm nguyện đã thành, tôi đương nhiên vô cùng mừng rỡ.
Thế tôi cũng không tiếp tục vui bao lâu.
Bởi vì người kia vừa chết, tôi và con tôi đã không có tiền.
Tôi ra ngoài tìm việc một thời gian.
Thế đều quá cực khổ.
Tôi cũng không muốn mệt mỏi như .
Tôi có hơi hối hận vì đã người đàn ông kia qua loa như .
2
Tôi quyết định tái giá.
Tôi biết mình trình độ thấp, không có học thức, gia thế, bối cảnh cũng không có gì.
Huống chi hiện tại tôi còn gả lần hai, tôi vẫn tự hiểu tầm mắt mình không thể quá cao.
Có người giới thiệu cho tôi một người chở đồ đường dài.
Bà ấy vợ trước của người này qua đời ngoài ý muốn, để lại cho ông ta một đứa bé, ông ta cưới lần hai cũng chỉ mong có một người vợ có thể chăn ấm đệm êm mà thôi.
Bà ấy còn mặc dù chở đồ đường dài không kiếm nhiều tiền, vẫn có thể cam đoan hôm nào cũng ấm no.
Tôi lòng.
Thế là tôi gả.
Nhưng tôi phát hiện vận rủi vốn thuộc về tôi lại lặng lẽ rơi xuống trên đầu con tôi.
Ông ta bắt đầu đánh con tôi.
Mới đầu tôi cũng liều mạng ngăn cản, liều mạng cầu xin tha thứ.
Nhưng sau đó tôi mệt mỏi rồi.
Tôi sợ phải thấy ánh mắt oán hận của con .
Tôi sợ hãi ông ta vung thắt lưng rơi vào trên người tôi.
Thế là, mỗi lần sau này khi ông ta muốn đánh con tôi, tôi bèn nhốt mình trong phòng.
Bị đánh thì bị đánh đi.
Chí ít hiện giờ con bé còn có nơi ở, còn có cơm ăn, không phải sao?
Huống hồ hiện giờ con bé cũng coi như là con của ông ta.
Người cha, dạy dỗ một chút cũng là chuyện nên .
Tôi càng không ngừng tẩy não chính mình, càng không ngừng thuyết phục mình.
Thậm chí về sau này, ngay cả chính tôi cũng tin tưởng lời giải thích này.
Mãi đến hôm đó khi tôi đi chợ bán thức ăn, ngẫu nhiên nghe thấy hàng thịt và hàng bán đồ ăn bên cạnh chuyện phiếm.
3
Bọn họ đang về một tin tức.
Bọn họ có một người đàn ông sắp xếp vợ mình, sau đó cầm khoản tiền bảo hiểm kếch xù trả tiền mình nợ đánh bạc.
Tôi mất hai ngày mới tìm tin tức đó.
Bản nhạc cuối bản tin từ từ vang lên, tôi ngồi trước TV suy nghĩ ròng rã suốt một buổi chiều.
Tôi cảm thấy người đàn ông trong tin tức rất ngu ngốc.
Hôm trước gã vừa mua bảo hiểm cho vợ mình, hôm sau vợ gã đã qua đời.
Cho dù là ai cũng sẽ nghi ngờ đây là một vụ mưu sát.
Tôi nghĩ tôi cần thời gian.
Cần thời gian để cho mình trong sạch.
Sau đó, tháng nào tôi cũng cắt xén tiền đồ ăn, cắt xén tất cả chi phí sinh hoạt, len lén mua bảo hiểm cho ông ta.
Vào tháng thứ mười một, cuối cùng ông ta cũng chết.
Mà ngày ông ta chết, tôi phát hiện một bí mật.
Hôm đó tôi mình muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Ông ta không kiên nhẫn phất phất tay, ra hiệu mình biết rồi.
Ông ta còn bất mãn lầm bầm: “Sống cũng không biết thêm nhiều việc, cả ngày chỉ biết chạy về nhà mẹ đẻ.”
Thế ông ta không biết là, hôm đó tôi hoàn toàn không rời đi.
Tôi vẫn luôn loanh quanh gần đó như du hồn.
Tôi biết người đàn ông kia luôn có thói quen uống mấy chai rượu sau khi về nhà.
Tôi muốn đợi người đàn ông kia uống say rồi ra tay.
Nếu không thì thể lực của tôi và ông ta chênh lệch nhiều như , tôi hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta.
Mà vào buổi chiều, tôi lại thấy Vương Oánh Oánh qua cửa sổ phòng bếp.
Tôi thấy con bé cầm một cái lọ không thấy rõ nhãn đổ một mạch vào trong những chai rượu kia, sau đó con bé lại liều mạng vặn nắp lại những cái nắp chai đó.
Sau đó, con bé rời đi như không có chuyện gì.
Tôi không biết con bé đang gì.
4
Sau đó, sau khi người đàn ông kia xuống xe hàng, về đến nhà, chuyện đầu tiên quả nhiên chính là đi thẳng tới phòng bếp cầm rượu rót không ngừng.
Chỉ là, rất kỳ quái là, hôm nay ông ta chưa uống mấy ngụm thì cả người đã giống như rất buồn ngủ, liên tục ngáp, ngay cả tác đi lại cũng có vẻ cực kỳ chậm chạp.
Tôi đột nhiên nghĩ tới hành vi của Vương Oánh Oánh buổi chiều.
Sau khi con bé bị người ở trường học trước đây bắt nạt thì vẫn luôn mất ngủ.
Vẫn là tôi dẫn con bé đến gặp bác sĩ lấy thuốc ngủ.
Cho nên, chẳng lẽ thứ Vương Oánh Oánh cầm trên tay chiều nay chính là thuốc ngủ của con bé sao?
Tôi không khỏi nhíu mày.
Con bé rốt cuộc muốn gì?
Không lâu sau, người đàn ông kia đã loạng chà loạng choạng ngã trên mặt đất, bắt đầu ngáy to.
Mà gần như một giây ngay sau khi người đàn ông kia ngã xuống, cửa phòng Vương Oánh Oánh như cảm nhận mà mở ra.
Tôi thấy Vương Oánh Oánh bê một cái ly rỗng đi tới đứng trước mặt cha con bé.
Sau đó con bé đột nhiên vung lên một cây gậy sắt liều mạng đánh trên đùi cha con bé.
Người đàn ông kia ngủ say như chết, không có chút phản ứng nào.
Cuối cùng, Vương Oánh Oánh thở hồng hộc, đứng vững một lần nữa, đưa tay đẩy chiếc tủ bên cạnh xuống mặt đất, vừa vặn đè trên hai chân người đàn ông kia.
Thì ra con bé cũng hận ông ta.
Chỉ là con bé còn chưa đủ hận.
Nếu không sao con bé chỉ đánh gãy chân ông ta, mà không phải muốn mạng ông ta?
Nhưng mà không sao.
Còn có tôi.
Tôi sẽ khiến chuyện ngoài ý muốn này trở nên hoàn mỹ hơn.
[ Hết ]
Bạn thấy sao?