1
Tôi và em Vương Oánh Oánh không có chút xíu quan hệ máu mủ nào.
Con bé là con của cha dượng tôi.
Cha dượng đối xử với tôi rất tệ.
Sau khi ông ta say rượu, thường dùng thắt lưng đánh tôi đến trầy da rách thịt.
Mà sau mỗi lần như thế, mẹ tôi cũng chỉ tôi bị đánh đến thương tích khắp người với đôi mắt đẫm lệ, nghẹn ngào : “Nghiên Nghiên, con nhịn thêm một chút, là do mẹ không có năng lực…”
Nói thật, mỗi lần thấy bà ấy rơi lệ, tôi đều cảm thấy vô cùng phiền lòng.
Lúc quyết định tái giá, bà ấy cũng chảy nước mắt mình như cũng vì muốn cho tôi một mái nhà ấm áp.
Thế tôi biết, thật ra chỉ là bà ấy không chịu nổi cuộc sống khổ sở thôi.
Trước giờ bà ấy đều không phải vì tôi.
Tôi hận mẹ tôi, hận cha dượng,
Dẫn tới tôi cũng hận đứa con có một nửa dòng máu của cha dượng.
Cho nên khi tôi biết con bé bị bắt nạt, tôi suýt chút nữa bật thành tiếng ngay trước cửa phòng cấp cứu.
Đây không phải là chuyện tốt sao?
Con bé bị đánh chết cũng coi như là chuộc tội thay cha mình.
Nhưng chuyện khiến người ta tiếc nuối chính là, cuối cùng con bé vẫn cứu về.
Buổi chiều hôm sau ngày con bé cứu về, giáo viên chủ nhiệm lớp con bé tới thăm nó.
Vương Oánh Oánh rất thất lễ.
Con bé khóc đỏ cả mắt, giáo viên nữ trung niên kia như chó, khàn giọng gào thét: “Mấy người Vu Hiểu Lâm tát em, lột quần áo của em…”
Giáo viên nữ kia cũng tỏ vẻ thương .
Tôi gọt quả táo, đột nhiên phát hiện giáo viên nữ này có hơi quen mặt.
A, tôi nhớ rồi.
Tôi từng gặp giáo viên nữ này.
Khi Vương Oánh Oánh lên lớp mười.
Lúc đó hình như Vương Oánh Oánh có giải viết văn nào đó, lúc ấy chính là giáo viên này đặc biệt tới thăm hỏi các gia đình.
Tôi còn nhớ, lúc đó giáo viên này còn xoa đầu Vương Oánh Oánh với vẻ mặt thương.
Lúc đó cha dượng tôi cũng đến mức ngũ quan sắp bị nếp nhăn che lấp.
Ngược lại hiện tại…
Tôi không nhịn mà bật một tiếng.
Nếu như ánh mắt của giáo viên này có thể có một giây phút thật lòng Vương Oánh Oánh, thì tôi còn có thể tin rằng bà ta có mấy phần thật lòng.
Nhưng mà bà ta không có, ánh mắt bà ta chỉ lướt qua Vương Oánh Oánh, sau đó quay đầu chân thành tha thiết về phía mẹ tôi và cha dượng, giọng thành khẩn trịnh trọng hứa: “Phụ huynh em Vương Oánh Oánh, hai người yên tâm, trường học chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời hợp lý.”
Tôi nghe thì suýt chút nữa bị chọc .
Tôi cúi đầu định cắn một miếng táo vừa gọt xong để che giấu nụ .
Sau khi cha dượng tôi nghe thấy giáo viên , liên tục cám ơn không ngừng.
Giáo viên cha dượng gật đầu cúi người, đôi mắt dưới mắt kính nhanh chóng hiện lên vẻ căm ghét, không kiên nhẫn.
Chút ánh sáng trong mắt Vương Oánh Oánh cũng bắt đầu từ từ tắt lụi.
Con bé thông minh ý thức đây chỉ là âm mưu thái bình giả tạo.
Miếng táo trong miệng tôi chảy chất lỏng có vị ngọt.
Ừm, thật sự là ngọt thấm sâu vào trong lòng.
2
Nằm viện đến hôm thứ ba, Vương Oánh Oánh đã xuất viện về nhà.
Lúc vừa về đến nhà, con bé còn có thể biểu hiện giống như một người bình thường.
Nhưng chỉ bởi vì một câu của mẹ tôi mà con bé bắt đầu khóc lớn, ầm ĩ như bị điên.
Thậm chí đến cuối cùng, ngay cả cha dượng thường ngày coi con bé như châu ngọc cũng không , lấy gậy ra hung dữ đánh con bé một trận.
Tối đó sau khi ăn cơm xong, mẹ tôi lấy đồng phục xuống cho con bé, sau đó thuận miệng một câu: “Mấy vết máu trên bộ đồng phục này đã giặt sạch rồi, sáng mai Oánh Oánh có thể mặc bộ này tới trường đi học.”
Vừa dứt lời, tôi có thể thấy rõ, cả người Vương Oánh Oánh bắt đầu run rẩy.
Cả người con bé cứng ngắc về phía bộ đồng phục kia, ánh mắt con bé giống như đang một con ác quỷ có thể đi qua lấy mạng con bé bất cứ lúc nào.
Con bé vô cớ bước nhanh tới góc tường, ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt lấy mình, vẻ mặt có hơi điên cuồng.
Con bé nức nở cầu xin: “Con… Con không muốn đi học… Con không muốn…”
Thật ra mẹ tôi cũng không có bao nhiêu cảm với Vương Oánh Oánh, bởi vì cha dượng tôi thương đứa con ruột này của ông ta nên bình thường mẹ tôi cũng sẽ lấy lòng Vương Oánh Oánh để lấy lòng cha dượng.
Song, khi thấy cha dượng tôi trầm mặc không tỏ thái độ gì.
Mẹ tôi cũng không biết nên cái gì nữa.
Tôi hứng thú quan sát cha dượng.
Tôi thấy vẻ dữ tợn trên mặt ông ta xuất hiện rồi lại biến mất, biến mất rồi lại xuất hiện.
Nắm của ông ta cũng nới lỏng rồi siết chặt, siết chặt rồi lại nới lỏng.
Rất lâu sau, ông ta mới nín nhịn với Vương Oánh Oánh: “Nghe lời đi, con vẫn phải đi học chứ.”
Trong mắt Vương Oánh Oánh tràn đầy tuyệt vọng.
Con bé giống như nghĩ đến thứ gì, toàn thân càng run rẩy hơn.
Tôi nghĩ, đến chín phần là con bé đang nhớ lại những bữa tiệc trên cơ thể và lễ rửa tội tinh thần mà đám tốt mang tới cho con bé.
Nghĩ , tôi không nhịn cúi đầu khẽ một tiếng.
Toàn thân Vương Oánh Oánh run rẩy kịch liệt, con bé sợ hãi run rẩy : “Cha, van xin cha chuyển trường cho con đi… Con không muốn đi học ở trường kia nữa…”
Tôi không nhịn bật một tiếng trong lòng.
Vương Oánh Oánh này đúng là quá ngây thơ, quá ngu.
Con bé cho rằng chuyển trường không cần chuẩn bị ân , không cần chi phí di chuyển sao?
Chỉ nghe thấy cha dượng tôi giả nhân giả nghĩa : “Cha cũng đồng ý cho con chuyển trường, thế nếu như chuyển trường xong lại xuất hiện loại huống này thì chúng ta phải sao bây giờ? Oánh Oánh, không phải hoàn cảnh phải thích ứng với chúng ta, mà là chúng ta phải thích nghi với hoàn cảnh.”
Ông ta tỏ vẻ người cha lời thấm thía.
Mà trong mắt của tôi, lí do thoái thác này chỉ là tấm màn che đậy sự vô dụng của ông ta mà thôi.
Vương Oánh Oánh khóc đến nước mắt đầm đìa: “Thế con chưa từng trêu chọc bọn họ… Là chính bọn họ đánh con… Con cũng gì…”
Cha dượng : “Dù sao cũng phải có chuyện gì, có nguyên nhân gì, con suy nghĩ một chút xem có phải lúc nào đó con đã không cẩn thận đắc tội với bọn họ không?”
Vương Oánh Oánh không ngừng lắc đầu: “Con không có… Con không có…”
Cha dượng tự mình : “Nếu thực sự không thì con nhượng bộ một chút, xin lỗi với họ, nể cảm học, bọn họ cũng sẽ không quá đáng.”
Cảm của Vương Oánh Oánh càng thêm kích , con bé gần như dùng hết sức lực toàn thân kêu gào: “Con không có chính là không có! Xin lỗi có tác dụng sao! Con cũng quỳ xuống với họ bao nhiêu lần rồi cha có biết không! Con vừa quỳ vừa tự tát mình vừa chửi mình là thứ đê tiện! Bọn họ vẫn không chịu buông tha cho con! Bọn họ chắc chắn nhà chúng ta không có ai dám ra mặt cho con! Cọn họ chắc chắn nhà chúng ta…”
“Bốp!”
Tiếng tát tai vang dội khiến Vương Oánh Oánh đang lên án im bặt lại.
Mặt Vương Oánh Oánh gần như lập tức sưng phồng lên.
Cánh tay giơ cao của cha dượng vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, mặt ông ta đã hoàn toàn trầm xuống.
Ông ta luôn luôn sĩ diện như mạng, cho dù là con ruột của ông ta cũng không thể chà đạp tôn nghiêm rẻ tiền của ông ta như này.
Chỉ thấy ông ta xanh mặt : “Vậy không phải giáo viên đã sẽ xử lý sao! Mà sao con không nghĩ xem, sao bọn họ không bắt nạt người khác mà cứ phải bắt nạt con! Con không thể tìm nguyên nhân trên người mình sao! Cha kéo đồ hàng ngày đã rất mệt mỏi rồi, không có thời gian để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này của các con!”
Vương Oánh Oánh bị đánh lệch đầu qua một bên, đầu tóc rối bời.
Chỉ thấy trong giọng con bé vô cùng nghẹn ngào: “Đúng thế! Đây là việc nhỏ! Bởi vì con không có ai che chở nên bọn họ mới dám đánh con không chút kiêng dè như thế! Cho dù con bị bọn họ đánh chết thì mấy người cũng sẽ chỉ đổ trách nhiệm lên người con để che giấu sự bất lực của mình!”
Cha dượng tức giận đến mức hơi thở nặng nề hơn mấy phần.
Mẹ tôi lúc này cũng nhút nhát xen vào một câu: “Lát nữa mẹ đi mua chút đồ ăn vặt, Oánh Oánh, ngày mai con mang đến cho các học ăn, coi như là lấy lòng các học, không lâu sau cũng sẽ tốt thôi, đứa trẻ nhà nào cũng…”
Bà ấy còn chưa xong, Vương Oánh Oánh đã đập đầu vào tường giống như bị điên, trong miệng không ngừng gào linh tinh.
Cha dượng đứa con gần như phát điên của mình, vung cây gậy bình thường dùng để đánh tôi lên, đánh lên người con bảo bối của ông ta: “Ông đây kiếm tiền tạo điều kiện cho mày ăn, tạo điều kiện cho mày uống, con sói mắt trắng vô ơn nhà mày đã không biết ơn thì thôi! Lại còn dám kêu gào với ông đây! Xem hôm nay ông đây có đánh chết mày hay không!”
Tôi khoanh hai tay trước ngực, hứng thú vở kịch ầm ĩ này.
Chậc chậc chậc, chó cắn chó, tôi thích.
Bạn thấy sao?