1
Thẩm Thì Kỷ cuối cùng vẫn ta. Vào ngày giỗ của Tô Uyên.
Hắn dùng con dao dính máu của Tô Uyên, từng chút một đâm vào cơ thể ta. Sau đó, hắn còn không thấy đủ mà xoay tròn lưỡi dao trong da thịt của ta, mắt hắn đỏ ngầu, giọng đầy căm hận: "Tại sao ngươi lại A Uyên?"
Thẩm Thì Kỷ đã hỏi câu này rất nhiều lần. Ta đã trả lời rồi. Ta ta không , Thẩm Thì Kỷ không tin. Dù sao, tất cả mọi người đều biết vị công chúa từ dân gian này một lòng mến Thẩm tiểu hầu gia. Không ép hắn phò mã, cuối cùng lại vì sinh hận mà chết nữ nhân mà hắn .
Giờ đây Thẩm Thì Kỷ hỏi lại câu đó, chẳng qua chỉ là tìm cớ để hắn có thể cầm chặt dao mà thôi. Tay hắn run rất nhiều. Run đến nỗi ta cũng cảm nhận . Nhưng rõ ràng trước đây, khi hắn chặt đứt tứ chi của ta và hành hạ ta trăm bề, hắn chưa từng mềm lòng.
Vậy nên ta lại với Thẩm Thì Kỷ: "Thẩm Thì Kỷ, ngươi đang sợ điều gì ?"
Giờ đây, hắn là Thái phó của triều đại mới, một công chúa thất sủng của tiền triều là việc dễ dàng như trở bàn tay. Và tất cả chỉ là chuẩn bị cho việc hắn trả thù cho Tô Uyên mà thôi.
Thẩm Thì Kỷ mím chặt môi, đột nhiên buông tay. Hắn để mặc ta rơi vào đống xác chết, mặt không biểu lộ gì nữa.
"Thời Cửu."
Thẩm Thì Kỷ gọi ta, từ trên cao xuống: "Điều ta hối hận nhất, chính là năm đó đã cứu ngươi."
2
Ta đã chết, dường như cái chết của ta vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt.
Vì thế ta đã chứng kiến Thẩm Thì Kỷ sau khi trở về đã châm lửa thiêu rụi phủ công chúa của ta. Mọi người đều tán dương hành của Thẩm Thì Kỷ, rằng hắn vì đại nghĩa mà người thân, rằng tàn dư của tiền triều đáng chết.
Thẩm Thì Kỷ luôn rất điềm tĩnh, cho đến khi hắn thấy hoàng hậu đứng bên cạnh tân đế.
"Vi Chi ca ca."
Tô Uyên, người đã sống lại từ cõi chết, gọi hắn bằng giọng điệu thân mật như năm xưa. Thẩm Thì Kỷ nàng, hiếm khi nào hắn trông như người thất thần như lúc này.
Ta nghe Tô Uyên, giọng mang đầy sự áy náy, giải thích với Thẩm Thì Kỷ rằng tiền triều phế đế hoang dâm vô đạo, khiến dân chúng lầm than. Nàng cũng chẳng còn cách nào khác, buộc phải thiết kế để kéo Thẩm Thì Kỷ vào ván cờ này.
Dẫu sao, hắn có tài lớn, còn tân đế từ lâu đã có ý muốn chiêu mộ hắn. Nhưng Thẩm gia là thế gia bá tước đời đời, sao dễ dàng phản quốc ? Vì , nàng đành phải châm ngòi một trận lửa lớn.
"Chuyện này là A Uyên có lỗi với Vi Chi ca ca."
Tô Uyên nắm chặt tay Thẩm Thì Kỷ, đôi mắt ngấn lệ, dịu dàng và đầy quyến rũ: "Sau này, bất kể Vi Chi ca ca muốn gì, A Uyên cũng sẽ bù đắp cho huynh."
Câu này mang chút ý tứ mờ ám. Ta Thẩm Thì Kỷ im lặng thật lâu. Một lúc sau, hắn đáp lại bằng giọng khàn khàn: "Được."
Ngay lập tức, Tô Uyên mỉm , đôi mắt tràn đầy vui sướng, dịu dàng thốt lên: "Vi Chi ca ca thật tốt."
Đúng , Vi Chi ca ca quả thực là người tốt.
Ta không thể không nghĩ, hóa ra Thẩm Thì Kỷ thực sự thích Tô Uyên đến thế. Hắn là người cực kỳ ghét sự lừa dối. Ta nhớ có lần vào sinh nhật Thẩm Thì Kỷ, ta đã dối hắn một chút chỉ để tạo cho hắn bất ngờ. Nhưng hôm ấy, hắn chỉ lạnh lùng mà không hề vui vẻ, đến nỗi ta cũng chưa kịp tặng lễ vật sinh nhật.
Hóa ra Thẩm Thì Kỷ cũng có thể nhượng bộ, chỉ là không phải đối với ta.
3
Ta đáng lẽ ra đã chết rồi.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, ta lại nằm trong đống xác chết kia. Mùi hôi thối của thi thể hòa lẫn với mùi máu tanh, khiến ta mất một lúc mới định thần lại .
Giờ đây, ta lại trở về là một tiểu khất cái mười chín tuổi, chứ không phải công chúa của một thời nào nữa.
"Thời Cửu, điều ta hối hận nhất chính là năm đó đã cứu ngươi." Giọng đầy hận ý của Thẩm Thì Kỷ vang lên bên tai ta.
Ta thở một hơi, cố nhịn cơn đau khắp người mà bò ra khỏi đống xác chết. Tự mình bò ra, thì ta không còn nợ gì Thẩm Thì Kỷ nữa.
Ta vốn rất sợ đau, dường như ta luôn phải chịu đựng nỗi đau. Miền Bắc chiến loạn liên miên, lại gặp nạn lớn, thổ phỉ nổi lên khắp nơi. Lão bộc từng chăm sóc ta trước khi chết đã giấu ta trong đống xác này. Nhưng ai ngờ đám thổ phỉ cẩn thận, muốn đốt xác chết bằng một mồi lửa.
Kiếp trước, khi ta vội vàng bỏ chạy thì bị thổ phỉ phát hiện. Chính Thẩm Thì Kỷ đã cứu ta. Hắn cứu ta, và cuối cùng lại chính tay ta. Còn ta, ta chỉ muốn sống.
Vì , ta nghiến răng cố gắng bò qua từng thi thể. Nhưng vận may của ta dường như không lớn lắm. Ta thoát khỏi đám thổ phỉ, tránh xa Thẩm Thì Kỷ, lại đụng phải Giang Tú Bạch—kẻ tử thù của Thẩm Thì Kỷ, cũng là đại ma vương khét tiếng nhất kinh thành.
"Không ngờ còn có một con mèo bẩn thỉu nấp ở đây."
Thiếu niên mặc cẩm y ngồi trên lưng ngựa, tay nghịch cây roi, xuống ta với vẻ thích thú. Nhưng ngay khi thấy Giang Tú Bạch, một giọng quen thuộc mà lạ lẫm bỗng vang lên trong đầu ta:
"Dù sao cũng là một nương, các ngươi chôn cất nàng cho tử tế, không qua loa."
Vị thiếu niên tướng quân năm đó tháo xuống tấm áo choàng đỏ rực, phủ lên thân thể rách nát của ta. Hắn cho ta một ngôi mộ, để ta có một nơi yên nghỉ. Đó là cảnh tượng sau khi ta chết.
Năm đó vì Thẩm Thì Kỷ, ta đã không ít lần khó Giang Tú Bạch. Nhưng đến cuối cùng, chỉ có hắn là người duy nhất để lại cho ta chút tôn nghiêm cuối cùng.
Truyện dịch tại trang web truyenne.com viết bởi Đức Bảo Bối
Vì , ta lại cảm thấy, dường như lần này ta đã gặp may. Bởi vì người mà ta gặp là Giang Tú Bạch.
"Thật là một con mèo gan to bằng hạt đậu, chẳng có ích gì cả."
Nhìn thấy ta ngơ ngác hắn, Giang Tú Bạch có vẻ nghĩ rằng ta đã bị dọa sợ, liền vung roi lên dọa ta. Nhưng dưới chân ta lại xuất hiện một túi bạc.
"Cầm lấy tiền mà đi đi, đừng cản đường của thiếu gia!"
Cơn đau toàn thân khiến ta gần như không thể đứng vững, vì ta quyết định đánh cược một lần. Góc áo choàng đỏ rực rủ xuống lưng ngựa, ta liền nắm chặt lấy góc áo đó.
Giang Tú Bạch theo bản năng thu roi lại.
"Cứu ta, xin ngươi..." Giọng của ta khản đặc, gần như là tiếng thì thầm. Ta chỉ còn đủ sức để câu đó.
Nhưng ta thật sự muốn sống tiếp.
Trước khi ngất đi, ta loáng thoáng nghe thấy Giang Tú Bạch tức giận hét lên:
"Đây là tấm áo choàng ta mua với giá nghìn lượng bạc đấy!"
Nghìn lượng bạc ư? Vậy thì hắn bị lừa rồi, vải đó không đáng giá đến thế đâu.
Ta không nhịn mà lờ mờ nghĩ như trước khi chìm vào cơn hôn mê.
4
Giang Tú Bạch cuối cùng đã nhặt ta về. Theo lời hắn , ta đã bẩn bộ áo choàng mà hắn bỏ nghìn lượng bạc ra mua, nên phải bồi thường. Vì , ta trở thành một nha hoàn lo liệu việc vặt bên cạnh hắn.
Nhưng thực ra, điều quan trọng hơn là Giang Tú Bạch nghi ngờ ta có liên quan đến Thẩm Thì Kỷ.
Nghe hôm đó trời mưa rất lớn. Thẩm tiểu hầu gia cao cao tại thượng kia không màng đến bùn đất bẩn thỉu, quỳ nửa gối giữa đống xác chết, tay hắn đào bới đến nỗi máu chảy ròng ròng. Hắn còn đích thân chết đám thổ phỉ, chỉ để tìm một tiểu khất cái.
Khi kể lại chuyện này, Giang Tú Bạch không nhịn mà vuốt cằm, đưa mắt ta từ trên xuống dưới, rồi hỏi thẳng: "Hắn đang tìm ngươi à?" Tuy hỏi ta, giọng hắn lại chắc chắn. Dù sao trong đống xác đó, chỉ có mình ta còn sống.
Nhưng ta sẽ không thừa nhận. Ta chỉ mềm mại , mang theo vẻ thản nhiên như con lợn chết không sợ nước sôi: "Ta không biết đâu."
Giang Tú Bạch "hứ" một tiếng, tỏ vẻ khó chịu, hắn cũng không hỏi thêm gì nữa.
Bạn thấy sao?