Oan Nghiệt Nhân Duyên – Chương 23

Trong phòng tân hôn, đèn đuốc sáng trưng, căn phòng tràn ngập ảnh đỏ.

Tân Di thật vất vả mới tiễn nhóm phu nhân rời đi, trở về phòng liền thấy Thẩm Gia đã kéo khăn trùm đầu lên, không khỏi hoảng sợ.

“Tiểu thư...... Không đúng, Vương phi, ngài đừng kéo khăn trùm đầu lên. Mau thả xuống.”

Thẩm Gia né tránh tay nàng, không kiên nhẫn : “Ta sắp chết ngạt rồi, không trùm nữa, mau lấy ra.”

“Ngày đại hi không từ ‘chết’...”

Tân Di đành phải thu khăn trùm đầu lại, : “Được rồi, rồi, đợi tiểu vương gia trở về .... Đỗ Nhược, không trèo lên giường. Mau xuống đi, không ăn quả khô ở đó.”

Đỗ Nhược đói đến mức lăn lộn trên giường, mặt như đưa đám: “Thật là đói, tiểu thư, cái này thật sự không thể ăn sao?”

Thẩm Gia hào phóng : “Ăn xong thì bóc cho ta hạt đậu phộng.”

Tân Di: “...”

 

Nhìn chủ tớ hai người bọn họ ăn uống thoả thích, Tân Di quả thật có chút dở khóc dở .

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Tân Di nhanh chóng trùm khăn trùm đầu cho Thẩm Gia, lại kéo Đỗ Nhược từ trên giường xuống, xong tất cả mọi thứ mới hỏi, “Ai đó?”

Người ngoài cửa : “Thưa tỷ tỷ, tiểu nhân là người sai vặt bên cạnh Vương gia, Vương gia lo Vương phi đói vì lệnh cho tiểu nhân đưa thức ăn tới.”

“Cái gì? Có ăn à! Thật tốt quá!”

Không đợi Tân Di hạ lệnh, Đỗ Nhược liền ném hạt sen long nhãn, vui vẻ chạy ra mở cửa.

Quan Triều bưng bàn ăn, rũ mắt đứng trước cửa, nghe tiếng cửa phòng kéo ra, hắn còn chưa kịp thấy rõ đó là ai, trên tay đã trống rỗng, cửa phòng lại “Sầm” một tiếng rồi đóng lại.

“.....”

Đồ ăn Quan Triều đưa đến mặc dù thanh đạm lại rất phong phú, cháo trắng rau xào, bốn dĩa đồ ăn nóng, bốn dĩa đồ ăn nguội, trong đó có thêm một phần rau trộn măng ti màu sắc xanh biếc.

Tân Di không khỏi thở dài: “Tiểu vương gia đúng là có tâm.”

Hôm nay các nàng phải dậy từ canh bốn, trang điểm, chải chuốt cho Thẩm Gia, bận rội đến bây giờ cũng chưa ăn dược miếng cơm nào, còn tưởng rằng phải nhịn đói đến ngày mai, không nghĩ đến người luôn bất cẩn như Hoài Ngọc mà lại ý đến điểm này.

Thẩm Gia cầm đũa, kỳ quái liếc nàng một cái: “Sao gần đây muội lại luôn tốt về hắn hả?”

“Nói nhiều quả,” Thẩm Gia không vui khi nghe cái này, “Ăn cơm!”

Đỗ Nhược cầm đũa đứng một bên, đợi nàng câu này liền quyết đoán ra tay: gắp lấy một miếng sườn dê.

Chủ tớ ba người dùng bữa xong, Thẩm Gia lại nháo muốn tháo trang sức đi tắm, gương mặt trang điểm một lớp dày cộm khiến nàng vô cùng không thoải mái.

Tân Di không lay chuyển , chỉ có thể hầu hạ nàng tắm rửa xong, thay một bộ y phục màu đỏ để đi ngủ.

Từ phòng tắm ra, Thẩm Gia đi thẳng đến chiếc giường rộng rãi có thể chứa hơn mười người, nàng xốc chăn lên nằm xuống ngủ.

 

Tân Di: “...”

Thẩm Gia mệt mỏi cả một ngày rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, trong lúc đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên nàng bị đánh thức bởi mùi rượu nồng nặc.

Thẩm Gia không vui mở mắt ra liền đối diện với một đôi mắt đen nhánh.

“....”

“....”

Hoài Ngọc say đến mức hai má đó bửng, mày kiếm đen nhánh, lông mi dải, hắn cúi đầu xuống, môi mỏng cọ vào má Thẩm Gia, hơi thở nóng rực phun vào tai nàng, giọng sau khi uống rượu trở nên khăn khăn: “Tại sao nàng lại tự mình cởi khăn trùm đầu ra?”

Thẩm Gia: “!!!”

Thẩm Gia hét lên một tiếng, tát một cái vào mặt hắn, bò đến góc giường.

Bỗng nhiên nàng thấy trước ngực mát lạnh đến khác thường, cúi đầu liền phát hiện Hoài Ngọc nhân lúc nàng ngủ cởi đai lưng của nàng ra, áo ngủ mở rộng, lộ ra mảng lớn cảnh xuân.

“Tên vô lại nhà ngươi!” Thẩm Gia vội vàng che lại, thẹn quá hoa giận, khuôn mặt xinh đẹp trở nên đỏ bừng.

Hoài Ngọc bị nàng tát vào mặt có chút ngốc, nghe liền : “Ta...... Ta vô lại cái gì chứ? Không đúng, hôm nay chúng ta thành thân, ta muốn phòng với nàng.”

Cuối cùng hắn cũng một chút, hắn nắm lấy chân Thẩm Gia, kéo nàng xuống dưới thân mình.

Thẩm Gia lớn tiếng thét chói tai, liều mạng giãy giụa, hai chân không ngừng đạp loạn, Hoài Ngọc vững vàng như thép, bị nàng đá trúng cũng không đau, chỉ là tiếng hét của nàng sẽ thu hút đám hạ nhân tới, ngày mai vương phủ sẽ đồn, đêm tân hôn Vương gia hành hung Vương phi...

Hoài Ngọc vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể buông nàng ra: “Làm sao ? Nàng đừng kêu nữa mà nãi nãi của ta ơi!”

Thẩm Gia tiếp tục ngồi ở góc giường, trong ngực đang ôm chiếc gối ôm uyên ương hí thủy để phòng thân, ánh mắt tràn ngập đề phòng trừng mắt Hoài Ngọc: “Ngươi đừng tới đây! Ta không muốn phòng với ngươi.”

Hoài Ngọc sửng sốt, ánh mắt tối sầm, môi mỏng mím chặt: “Ồ? Nàng không muốn phòng với ta, nàng đã gả cho ta rồi.”

Nói xong, hắn tiến lên áp Thẩm Gia đến dưới thân, cúi đầu muốn hôn nàng.

Thẩm Gia sợ tới mức nhắm mắt lại, giống như nhớ lại ký ức thống khổ nào đó, sắc mặt nàng trắng bệch, cơ thể run lên: “Không...... Không, đau...... Ta sợ đau...... Hoài Ngọc, cầu xin ngươi, buông tha ta......”

Lúc này Hoài Ngọc mới ý thức có gì đó không đúng: “Nàng..... lần trước nàng đau sao?”

“Đau...... Đau lắm.” Thẩm Gia oa một tiếng, khóc rống lên.

Nàng bị Hoài Ngọc bắt nạt, đêm đó trong thuyền trên hồ Thái Dịch, Hoài Ngọc giống như một con thú, muốn nàng một lần lại một lần, lần đầu thảm thiết như khiến nàng khắc sâu trong lòng, nàng không biết một người lại có thể bị đau đến như , giống như người đang sống sờ sờ mà bị người ta xé thành hai nửa .

Ma ma , chuyện này chỉ cần chịu đựng lần đầu sẽ tốt, hôm đó nàng đau suốt cả đêm, sau khi xong việc, ba ngày sau nàng cũng không đi , hạ thân vẫn liên tục chảy máu.

Từ nhỏ Thẩm Gia đã yếu đuối, một cái đánh nhẹ cũng chưa từng chịu vì nàng rất sợ đau.

Nàng khóc đến mức nước mắt chảy đầy giường, thở hổn hển : “Hoài Ngọc, ngươi ..... ngươi đừng bắt nạt ta, ta….Ta…..”

Nàng “Ta” nửa ngày, cũng không biết nên gì với Hoài Ngọc bây giờ.

Thẩm Như Hải sẽ không quan tâm đến nàng, cữu cữu lại ở rất xa, không có ai có thể chống lưng cho nàng. Giả thị, người luôn đối xử tốt với nàng đã bị Thẩm Như Hải đuổi về quê.

Thẩm Gia càng nghĩ càng khổ sở, khóc càng lớn hơn.

Hoài Ngọc một bên vừa lau nước mắt cho nàng vừa : “Được, , ta sẽ không bắt nạt nàng, nàng đừng khóc”

Hắn càng lau nước mắt cho Thẩm Gia, nàng lại càng khóc đến lợi , Hoài Ngọc chỉ có thể xuống khỏi người nàng, giơ tay lên bảo đảm: “Ta không chạm vào nàng, thật đó, nàng thử xem.”

Thẩm Gia mở hai mắt đẫm lệ, thấy hắn lùi về sau mép giường, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, : “Vậy hôm nay huynh ngủ trên mặt đất đi.”

Hoài Ngọc: “...”

Hoài Ngọc thử thăm dò : “Không cần thiết như đâu, ta thấy giường này rất lớn.”

Mắt thấy Thẩm Gia cái miệng nhỏ sắp khóc đến nơi, hắn vội vàng : “Được, ta ngủ trên mặt đất!”

Cứ như , trong đêm tân hôn của bọn họ, hắn đã mất đi quyền ngủ trên giường.

Hoài Ngọc ôm chăn và gối đầu trải chăn dưới đất giống như ổ chó, nằm xuống ngủ, chỉ là khi hắn nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra một vài ký ức.

Trước khi vào phòng tân hôn hắn đã uống không ít rượu, bị đám Tô Dại Dũng rót vào lỗ tai toàn những lời thô tục, dạy hắn ở trên giường phải thể hiện như thế nào, chỉ là không nghĩ tới những cái đó đều vô dụng, bây giờ người chịu khổ chính là hắn, trằn trọc đến mất ngủ.

Hoài Ngọc mở to mắt, về phía giường. Thẩm Gia quay lưng về phía hắn, không biết đã ngủ hay chưa.

Hắn nghĩ nghĩ rồi nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến mép giường một cái, không nghĩ tới Thẩm Gia lập tức mở to hai mắt: “Làm gì ?”

“......”

Hoài Ngọc lúng túng : “Không có gì, chỉ là ta đến xem xem nàng ngủ chưa.”

Thẩm Gia nghi hoặc hắn chằm chằm.

Hoài Ngọc chán nản, trở về ổ chó của mình.

Không bao lâu, hắn vẫn còn khó chịu cho nên chạy ra ngoài tắm nước lạnh rồi mới trở về.

Trên giường Thấm Gia đã ngủ, không biết có phải trong lúc ngủ nàng đã gỡ bỏ phòng vệ hay không, nàng không nghiêng người sang một bên giống như lúc trước mà dang rộng tay chân ngủ một cách tự nhiên, gương mặt khi ngủ ngoan ngoãn như hài tử, hô hấp đều đều, cánh mũi hơi hơi mấp máy.

Hoài Ngọc chằm chằm nàng trong chốc lát cuối cùng cũng không lên trèo lên giường của nàng, hắn thổi tắt đèn, trở lại chỗ của mình rồi nằm xuống.

Nửa đêm, hắn bị đánh thức bởi một tiếng kêu đau đớn.

Hoài Ngọc nhảy dựng lên từ trong chăn như một con báo, đi đến bên cạnh Thẩm Gia.

“Sao ?”

Thẩm Gia che đầu gối bị tê của mình, tức giận hỏi: “Ai tắt đèn ?”

“Ta tắt.....” Hoài Ngọc không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như mình lại sai chuyện, hắn hỏi Thẩm Gia “Có phải buổi tối tầm của nàng không tốt lắm đúng không? Nàng muốn gì?”

Thẩm Gia : “Trà.”

Hoài Ngọc liền đi rót cho nàng một ly trà, đang định đưa cho nàng thì nhớ tới cái gì đó, hắn liền : “Trà lạnh, nàng có thể uống không?”

Thẩm Gia gật đầu: “Đưa cho ta.”

Hoài Ngọc sợ nàng không rõ cái ly liền cầm lấy tay nàng, lấy trà đặt vào lòng tay nàng.

Thẩm Gia quen hầu hạ cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, nàng cầm lấy cái ly uống cạn, sau đó lại đưa cái ly cho Hoài Ngọc.

Hoài Ngọc : “Nàng đừng nhúc nhích.”

Đầu tiên hắn cất cái ly đi, sau đó quay lại bế Thẩm Gia đặt lên giường, lúc này mới tìm đồ đánh lửa, thắp sáng hai ngọn đèn ở đầu giường.

Trong căn phòng lại tràn ngập ánh đèn, trên đèn lồng dán chữ hỉ màu đỏ, dưới ánh nến mờ nhạt, khuôn mặt Hoài Ngọc chiếu sáng bởi một chút ảnh sáng màu đỏ, hắn nghiêm túc hứa hẹn: “Trước kia ta không biết, về sau ta sẽ không tắt đèn nữa.”

Thẩm Gia đắp chăn, hắn không chuyện.

Hoài Ngọc chợt thấy có chút thẹn thùng, trở về chỗ của mình rồi nằm xuống, trái tim đập nhanh vô cùng.

Hắn về phía người trên giường, vào không khí: “Thẩm Gia, thực xin lỗi.”

Thẩm Gia nằm nghiêng, không biết có nghe thấy hay không.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...