*
Hai tiểu thái giám đi chưa đầy nửa giờ uống trà quả nhiên đã bắt một phụ nhân.
Cả người phụ nhân này ướt đẫm, hai mắt nhắm nghiền, nằm liệt trên đất, giống như mới vớt lên tử dưới hồ.
Diên Hòa Để nhíu mày: “Sao lại thành ra thế này?”
“Hồi Thánh thượng,” một tiểu thái giám đáp: “Hai nô tài đi đến bờ bên kia, thấy bộ dạng của phụ nhân này khả nghi, liên tục trộm về phía giữa hồ liền gọi bà ta lại hỏi bà ta đang gì, phụ nhân này quay đầu liền chạy, do đêm tối không rõ đường nên bà ta đã rơi xuống hồ, bị hai nô tài vớt lên.”
Diên Hòa Đế gật đầu, lại : “Đánh thức người này dậy xem như nào.”
Tiểu thái giảm kia đỡ người của phụ nhân lên, tát hai cái: “Này, tỉnh, tỉnh, Thánh thượng muốn hỏi ngươi một vài chuyện.”
Lão phụ “Phốc” mà phun ra mấy ngụm nước, mơ hồ mở mắt ra, ngẩng mặt lên.
“Giả ma ma?!” Thẩm Như Hải kinh ngạc lên tiếng.
“Thẩm tiên sinh quen biết người này?” Thượng Quan Hoàng Hậu lập tức về phía hắn.
Thẩm Như Hải khổ sở không nên lời, Giả thị đột nhiên xuất hiện ở chỗ này khiến hắn vừa bàng hoàng vừa bối rối, trong lòng đã biết người ở trên thuyền rốt cuộc là ai trăm triệu lần lại không dám ra.
Loại chuyện bê bối này, còn cố bại lộ ở trước mặt Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, sau này hắn Thẩm Như Hải phải đối mặt với người ngoài như thế nào đây?
Giả thị rốt cuộc từ trong hôn mê tỉnh dậy, thấy mọi người trên thuyền đều chằm chằm nàng, không khỏi có chút sợ hãi, khi ánh mắt xẹt qua một người trong đó, nàng lại vô cùng kinh hãi: “Trần công tử, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Trần Thích: “...”
Trần Thích mỉm : “Tại sao hôm nay luôn có người hỏi ta những lời này? Ta nên ở nơi nào hay sao?”
Giả thị chiếc thuyền mái hiên đang lay không ngừng ở giữa hồ, lại Trần Thích đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dường như rốt cuộc hiểu rõ điều gì đó, đột nhiên phóng về phía hắn.
Mọi người: “!!!”
Cao Thuận vội vàng che ở trước người Diên Hòa Đế, hô to: “Hộ giá! Người đâu! Hộ giá!”
Giả thị lại lao thẳng đến Trần Thích, nắm lấy vạt áo của hắn hỏi: “Vì sao ngươi lại ở chỗ này? Làm sao ngươi lại ở đây? Rốt cuộc là sai ở nơi nào? A?! Tiểu thư! Tiểu thư của ta! Con của ta…”
Trần Thích bị bà ép đến mức dẫm lên lan can thuyền, nửa người treo lơ lửng ở bên ngoài lan can, muốn rớt vào trong hồ.
Trần Thích bị dọa mồ hôi lạnh ra đầy đầu: “Vị ma ma này! Người bình tĩnh một chút! Ta không biết biết bơi đó! Cứu mạng! Cứu mạng!”
Mọi người đều xem ngây người, Diên Hòa Để một phen đẩy Cao Thuận đang ngăn ở trước người ra, cả giận :
“Ngươi còn chờ cái gì? Để trẫm trơ mắt thần tử chết đuối à?!”
Lúc này Cao Thuận mới như tỉnh lại từ trong mộng, lên tiếng gọi người: “Người tới! Mau giúp Trần đại nhân kéo phụ nhân kia ra!”
Nhóm thái giám như ong vỡ tổ xúm lại cuối cùng cũng đã kéo Giả thị ra , Thượng Quan Hoàng Hậu sợ tới mức vỗ ngực, vội vàng kêu người đem phụ nhân đó tiến vào khoang thuyền.
Hoàng Hậu đại khái cũng đã hiểu ra mọi chuyện, nhíu mày hỏi Thẩm Như Hải: “Thẩm sinh, đến tột cùng ngươi có quen biết phụ nhân kia hay không?”
Thẩm Như Hải biết việc này đã không thể giấu diếm nữa, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống trên khoang tàu, kho"c lóc thảm thiết : “Hồi Hoàng Hậu nương nương, đó là nhũ mẫu của tiểu nữ Thẩm Gia...”
“Cái gì?” Hoàng Hậu khẽ che miệng, không nên lời kinh ngạc: “Vậy trên thuyền kia chẳng phải là …”
Thẩm Như Hải dập đầu khóc ròng : “Không dối gạt nương nương, tiểu nữ mất mẫu thân từ nhỏ, cữu cữu của nàng mang đến Kim Lăng, nhà ngoại của nàng chỉ có nàng là ngoại tôn nữ duy nhất cho nên lệ kiêu căng, mọi việc nàng muốn đều đáp ứng năng, thần lo lắng nếu tiếp tục để nàng lớn lên như sẽ bị chiều đến mức vô pháp vô thiên, cho nên đã mấy lần phái thuyền về phía nam đón nàng cữu cữu của nàng luôn thoái thác không đồng ý, thần lại vướng bận công vụ, không có thời gian rời di đón nàng, dợi cho đến khi nảng mười lăm tuổi cập kê mới dón về đây, tính đã bị chiều hư, hôm nay mà lại ra chuyện bê bối hoang đường đến thế này, thần không còn mặt mũi nào để sống nữa..”
Nói xong, ông thực sự muốn nhảy ra khỏi thuyền để chết đi!
Thẩm Như sợ tới mức gan muốn nứt ra: “Phụ thân!”
Thượng Quan Hoàng Hậu kinh hãi: “Mau giữ chặt Thẩm đại nhân!”
Cũng may Trần Thích đang bên cạnh lan can liền ngăn cản Thẩm Như Hải lại, vô cùng đau lòng : “Lão sư! Tội gì phải như ?! Đây không phải là lỗi của người mà!”
Thẩm Như Hải dừng chân ngực, ngửa mặt lên trời khóc lớn: “Nuôi mà không dạy là lỗi của người phụ thân ta!”
“Thẩm tiên sinh, aiz, ngươi…”
Thượng Quan Hoàng Hậu cũng không biết nên cái gì, quay đầu xin chỉ thị của Diên Hòa Đế: “Hoàng Thượng, người xem đi, việc này nên xử lý như thế nào?”
Sự việc can thiệp đến quan viên triều đình, lại là Nội Các thủ phụ cho nên bà không thể tự mình quyết định.
Mọi chuyện xảy ra thay đổi đến chóng mặt, chỉ mấy phút ngắn ngủn, sắc mặt Diên Hòa Đế thay đổi liên tục, kinh ngạc, hoài nghi, không dám tin mình bị Thẩm Gia lừa gạt, phẫn nộ, đối với Hoài Ngọc thì đau lòng, đối với tên gian kia hận không thể bầm thây vạn đoạn... Đủ loại cảm xuất hiện ở trong lòng của ông.
Cuối cùng, ông khôi phục vẻ mặt: “Nếu là nữ nhi của Thẩm khanh, lên thuyền bắt người thì không ổn, Cao Thuận, phái vài người canh giữ trong rừng ở bờ bên kia, đến khi ... Nam nhân kia rời thuyền, tức khắc bắt lấy!”
Cao Thuận chần chờ : “Thánh Thượng, nô tài cả gan hỏi, nếu Thẩm nhị nương cùng rời thuyền thì sao?”
Diên Hòa Để hít sâu một hơi, : “Vậy thì không cần ra mặt, âm thầm ghi nhớ bộ dáng của nam nhân kia, trở về sẽ bắt hắn sau.”
“Vâng ạ.”
Cao Thuận lĩnh mệnh rời đi.
Sau khi bố trí xong mọi chuyện, Diên Hòa Đế lúc này mới trấn an Thẩm Như Hải: “Thẩm khanh, sự còn chưa sáng tỏ, nữ nhi của người bị kẻ gian hiếp bức, trẫm biết, người luôn giữ mình thanh chính, đối với vjoe giáo nữ nhi cũng như , cũng vì nàng ở Kim Lăng xa xôi người không thể quản giáo, chuyện này không phải lỗi của người.”
Thẩm Như Hải khóc ướt quần áo, quỳ trên mặt đất : “Tạ Thánh Thượng, nếu bắt kẻ gian kia.."
“Ngươi yên tâm!” Diên Hòa Đế cũng rất giận dữ, giọng căm hận : “Trẫm sẽ chủ cho ngươi, tổn đến thanh danh của khuê nữ, nếu bắt kẻ gian này, vô luận là ai, trẫm nhất định vì ngươi chính tay xử lý tên dâm tặc này cho ngươi!”
Vào ngay lúc này, chiếc thuyền mái hiên lay càng thêm dữ dội hơn, mơ hồ truyền ra một giọng yếu ớt của người nào đó.
“A a a a a a! Đau! Đau quá! Đi ra ngoài! Mau đi ra ngoài!”
“Ngươi đừng nhúc nhích! Chuyển lại càng đau!”
“Đi ra ngoài!”
“Được, , ... Ta đi ra ngoài, ngươi đừng khóc a... Ta sẽ ra ngay.”
“Tại sao ngươi vẫn còn ở bên trong?!”
“Thật chặt, bị mắc kẹt…”
Mọi người trên thuyền hoa: “...”
“Dâm tặc! Ta thề sẽ ngươi!” Thẩm Như Hải bò lên trên tay hãm, khóe mắt muốn nứt ra.
“Phụ thân!”
“Lão sư!”
“Mau giữ chặt Thẩm đại nhân!!!”
Bạn thấy sao?