Oan Gia Thành Đôi – Chương 1

Chỉ trong vài giây đối mặt với Giang Dự Phong, đầu tôi đã lướt qua vô số hình ảnh về kiếp trước.

Anh hơi nhướng mày, tôi lập tức hai tay cung kính đưa trả tai nghe: "Chào , tai nghe của đây."

Anh đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay vô lướt qua lòng bàn tay tôi. Tôi không kìm mà cả người run lên.

Làm sao đây, mới nghe giang hồ đồn trùm trường ra tay không phân biệt nam nữ xong mà...

Hu hu hu, tốt nhất là xin lỗi trước đi.

"Xin lỗi, tôi chỉ một chút..."

"Đa tạ công chúa." Giang Dự Phong ngắt lời tôi, giọng điệu lười biếng.

Tôi lập tức trợn mắt . Ánh mắt tôi như như không, khóe miệng khẽ nhếch, chân mày hơi nhướng.

Tôi còn chưa kịp chiêm ngưỡng gương mặt tuyệt thế đó thì đã buột miệng đáp: "Không cần cảm ơn, đó là điều công chúa nên ."

...

Làm sao đây, xem nhiều video ngắn quá, miệng nhanh hơn não, bệnh nặng rồi! Chết chắc rồi! Ai cứu bổn công chúa bây giờ?

Tôi thực sự muốn ch/ết.

Người ở hai hàng ghế sau đều cúi đầu khúc khích.

Giang Dự Phong ung dung tôi, trong mắt lóe lên một tia thích thú.

Tôi nhanh chóng che mặt quay đi, nửa sau tiết học chỉ dám nằm úp trên bàn, con chim cút im lặng.

Khó khăn lắm mới chờ tiếng chuông hết tiết, các cùng phòng của tôi vốn dĩ rất thích xem náo nhiệt.

"Công chúa, tan học rồi, đi dùng bữa đi." Giọng điệu trêu chọc vang vọng khắp lớp học.

Tuyệt vọng ngẩng đầu lên, tôi lại chạm ngay vào đôi mắt đào hoa của Giang Dự Phong.

Thôi bỏ đi, ra sân thượng ở Vũ Hán một suất .

Cả cuối tuần tôi không bước ra khỏi cửa ký túc xá, ngay cả đồ ăn cũng nhờ cùng phòng lấy hộ. Hai người cùng phòng còn lại khá yên tĩnh, Phùng Linh Hi náo nhiệt sao có thể bỏ qua câu chuyện bát quái cấp sử thi này.

Cô ấy lướt loạn cái mạng xã hội, trong ký túc xá phát trực tiếp 360 độ vòng quanh.

"Chuyện ở lớp hôm đó thực sự có người đăng lên tường tỏ rồi!"

"Á á á á! Tường tỏ , buổi học tự chọn hôm thứ Sáu, mình ngồi chéo góc trùm trường Giang Dự Phong."

"Lúc đó Giang Dự Phong nhờ phía trước nhặt tai nghe, kết quả là ấy vừa nhặt vừa 'Bạn phải là, công chúa ơn hãy giúp tôi', sau đó! Sau đó! Cô ấy quay đầu lại thấy Giang Dự Phong, biểu cảm lúc đó thật sự như vỡ vụn luôn!"

Đúng , mọi người đều , chỉ có tôi là vỡ vụn. Nhưng mọi người vẫn còn .

Thậm chí từ offline đến online.

Tôi chán nản ăn cơm hộp.

Phùng Linh Hi chẳng quan tâm đến sống c.h.ế.t của tôi, vẫn tiếp tục kể một cách sinh : "But! Giang Dự Phong nhận lấy tai nghe, lại thực sự 'Đa tạ công chúa', trời ơi, dù ấy là trùm trường, quả giọng đó omg, hay vl, mình chứng!"

"Sau đó! Đỉnh cao của câu chuyện tới rồi! Cô đó lại nhanh chóng đáp: 'Không cần cảm ơn, đó là điều công chúa nên mà.'"

"Hahaha, nửa tiết sau mình cảm thấy đó sắp chui vào trong bàn luôn rồi, sao đây, chắc ấy tan nát thật rồi."

Phùng Linh Hi kể xong, đến chảy nước mắt, hai cùng phòng khác cũng gập cả người.

Điện thoại bên cạnh sáng lên, tôi cầm lên xem, là tin nhắn của trưởng nhóm.

[Du Nhiên, tháng sau phỏng vấn nhân vật, em có thể phụ trách không?]

Tôi nhanh chóng trả lời: [Được ạ, trưởng nhóm.]

[Được, chị sẽ gửi tài liệu cho em.]

Phùng Linh Hi vẫn ngồi bên cạnh tôi tiếp tục ăn dưa: "Cư dân mạng đặt cho cậu một biệt danh."

"Cậu đoán là gì?"

Tôi vẫn không để ý đến ấy, cúi đầu nhận tài liệu từ trưởng nhóm gửi.

"Công chúa!"

Cùng lúc giọng Linh Hi vang lên, tin nhắn của trưởng nhóm xuất hiện trước mắt tôi.

[Tháng sau phỏng vấn nhân vật là Giang Dự Phong của viện Khoa học Máy tính, cậu ấy vừa đạt giải vàng một cuộc thi quốc gia, các thầy rất coi trọng, đây là cơ hội tốt, em nhớ nắm bắt nhé.]

Mạng ổn định, tài liệu nhận thành công, trang thông tin ngay lập tức hiển thị. Ba chữ "Giang Dự Phong" nổi bật ngay trước mắt.

Ừ, xác nhận rồi.

Trời muốn diệt tôi.

Nhưng lần này cơ hội phỏng vấn là tôi đã tranh giành rất lâu mới có , vì dù Giang Dự Phong là nghiệt duyên hay báo ứng, tôi cũng phải cắn răng đối mặt.

Thế nên, dưới ánh mắt tràn đầy kỳ vọng "đẩy thuyền" của Phùng Linh Hi, tôi gửi cầu kết cho Giang Dự Phong.

[Chào , tôi là Trần Du Nhiên của nhóm phóng viên sinh viên, phụ trách liên lạc về phỏng vấn nhân vật tháng sau với cậu.]

Phía bên kia không chấp nhận, lại nhắn lại một tin trong khung xác nhận: [Không quen.]

Đã nghe giang hồ đồn trùm trường là người lạnh lùng, tính khí còn tệ, một câu không hợp liền tay chân.

Tôi hít sâu hai hơi, tiếp tục trả lời trong khung xác nhận: [Có quen mà, có quen mà, lần trước trong lớp tự chọn, tôi nhặt tai nghe giúp cậu ấy.]

Hai giây sau, khung xác nhận xuất hiện thêm một tin nhắn: [Công chúa?]

Tôi nắm chặt tay, cắn chặt răng, rồi lại từng chút thả lỏng.

Không sao, chúng ta là thế hệ kế thừa chủ nghĩa xã hội, phải biết co biết duỗi.

[Đúng , không sai, chính là tôi.] Dũng cảm xã giao, không ngại người khác.

Nếu đã không trốn thoát thì để những tràng chế nhạo đến càng mãnh liệt hơn đi.

Nhưng bên kia lại không nhắn lại nữa.

Dĩ nhiên, cũng không chấp nhận cầu kết đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...