Oan Gia Ngõ Hẹp [...] – Chương 2

4

Anh ấy cũng không ngờ rằng.

Tối đó, cùng phòng của ấy lại quay về.

Tôi quyết định bỏ qua cho Bạc Nghiên.

Một người con trai thích Mỹ Dương Dương, chắc sẽ không xấu xa lắm.

Bạc Nghiên tựa hờ vào cầu thang giường, cổ bị tôi bóp đến đỏ, hắn chẳng mảy may bận tâm, dáng vẻ lười nhác.

Hắn cầm tấm thẻ sinh viên lên, so sánh với tôi từng chút một.

“Hứa Chi Vi? Là người cứ bám theo Thẩm Hoài đó hả? Quả thật cũng khá giống, chỉ là người đó không có sừng.”

Tôi đập tay hắn, ngăn không cho hắn chạm vào cặp sừng của tôi.

“Anh đã từng đọc truyện cổ tích chưa? Tôi là một công chúa bị nguyền rủa. Nếu đói quá, tôi sẽ biến thành dê. Anh và tôi ‘chuyện của người lớn’, tôi sẽ khỏi ngay.”

Tôi là có tính toán.

Công chúa bị nguyền rủa nghe vẫn dễ chấp nhận hơn succubus.

Bạc Nghiên không tin lắm mấy lời tào lao của tôi, hoặc có lẽ điều hắn quan tâm không phải chuyện đó.

Hắn nghe tôi xong, khẽ nheo mắt lại: “Hóa ra em đói kiểu này.”

Hắn chọc chọc vào trán tôi, rồi ném tấm thẻ sinh viên lên người tôi, hai ba bước trèo lên giường.

“Tự chơi một mình đi. Tôi đeo tai nghe, coi như không thấy gì.”

Rồi hắn quay người, kéo chăn, vừa vặn đối diện với mũi tôi.

“Ơ kìa! Em trèo lên đây gì?”

Giường chật hẹp, không gian căng thẳng.

Tôi đưa tay chạm vào môi mình, nuốt khan một cái.

“Anh thơm quá. Tôi muốn hôn thêm nữa, không?”

Hắn quay đầu sang hướng khác, cố tỏ vẻ tự nhiên: “Đừng có loạn.”

Lúc hắn , yết hầu sắc nét khẽ chuyển .

Tôi vừa định đưa tay chạm vào, thì bị hắn giữ chặt lấy tay.

“Em định gì?” Giọng lạnh tanh.

Tôi tiến lại gần hơn, khẽ ngẩng cằm: “Anh.”

Tai của Bạc Nghiên lập tức đỏ bừng.

Tôi chậm rãi tiến sát lại, bị ép đến sát tường, bất đắc dĩ nhắm mắt, rồi lại mở ra tôi.

“Công chúa Dê Nhỏ, em chắc chắn không phải của Thẩm Hoài chứ?”

“Không phải.” Tôi giơ hai ngón tay lên thề.

Bạc Nghiên cụp mắt xuống, nắm lấy tay tôi, từ từ siết chặt.

“Không phải, thì từ giờ trở đi cũng không phải.”

Anh kéo tay tôi, ép xuống giường, cúi đầu hôn tôi một lúc.

Chống khuỷu tay lên giường, ngẩng lên tôi, lười biếng đứng dậy: “Đủ chưa?”

Tôi sờ lên đầu, sừng đã biến mất.

Tôi vòng tay qua cổ , mạnh mẽ kéo trở lại.

“Chưa đủ.”

Bạc Nghiên giãy giụa định ngồi dậy.

Không .

Anh cúi đầu, vùi mặt vào chăn, giữ chặt lấy tay tôi, giọng hơi khàn, nghe đầy bất lực.

“Lần đầu gặp nhau, em có thể tôn trọng một chút không?”

“Nhưng cứ muốn chạy trốn. Với cả…” Tôi cũng thấy tủi thân, “Với cả em vẫn chưa no.”

Anh nhắm mắt, hoàn toàn đầu hàng.

“Anh không chạy, em buông ra trước đã.”

Sau khi xuống giường, Bạc Nghiên bảo tôi chờ.

Không lâu sau, đèn ký túc xá tắt, quay lại, tiện tay cởi áo.

Bật đèn pin trên điện thoại, rồi lật úp màn hình xuống giường.

Trong bóng tối, ánh sáng trắng lạnh chiếu lên cơ bụng rắn chắc của , ánh sáng chập chờn theo từng chuyển .

Bạc Nghiên ngồi trên giường, khẽ nhếch môi, ánh mắt ý nhị ra hiệu với tôi.

“Lại đây, nuôi em.”

5

“Bạc Nghiên, là cậu về à?”

Có người gõ vào giường của Bạc Nghiên.

Tiếng tôi tỉnh giấc, tôi kéo chăn lên, theo phản xạ cuộn vào lòng ai đó.

Người đó tiện tay ôm lấy eo tôi, một tay vươn ra ngoài giường.

“Đừng ồn, tôi đang ngủ. Đêm qua bị hành đến chết rồi.”

Người kia khựng lại, giọng hơi trầm xuống.

“Cậu về từ lúc nào? Có gặp ai không?”

Tôi lập tức tỉnh táo.

Là Thẩm Hoài đã quay về.

Tôi mở to mắt.

Bắt gặp ánh mắt đầy cảnh cáo của Bạc Nghiên.

“Người nào? Tôi về sáng nay, lúc cậu không ở đây.”

Thẩm Hoài “ồ” một tiếng, bảo chỉ tiện hỏi, rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Qua lớp rèm giường, tôi vẫn thấy bóng lưng của .

Bạc Nghiên đè tôi xuống, dùng tay bịt miệng tôi lại.

Anh rút điện thoại, gõ vài chữ, đưa cho tôi xem.

[Em đang căng thẳng gì? Sợ cậu ta biết em ở giường ?]

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, vô liếc thấy—

Thẩm Hoài cầm điện thoại đứng dậy.

“Bạc Nghiên, không phải cậu cậu về từ sáng sao?”

Anh ấy bước lại gần giường của Bạc Nghiên.

“Đêm qua lúc mười hai giờ, cậu gọi điện cho tôi?”

Anh ấy dừng lại, đưa tay kéo rèm giường ra.

Bạc Nghiên tựa lưng vào đầu giường, một tay kéo chăn, vẻ mặt không cảm .

“Chỉ hỏi xem cậu có ở ký túc không, giờ không sao rồi.”

Thẩm Hoài liếc , giọng đầy khó tin.

“Cậu ngủ mà cũng phải… cởi trần à?”

Tôi nằm cuộn trong chăn, cả người như ngộp thở.

Nghĩ đến cơ thể của Bạc Nghiên ở sát ngay đây…

Vì quá căng thẳng, tôi khẽ đậy.

Thẩm Hoài nhận ra sự chuyển , đôi mắt lập tức mở lớn.

Giọng đầy kinh ngạc.

“Cậu đang giấu cái quái gì ? Trên giường có con ?”

Xong rồi, bị phát hiện rồi.

Tôi vừa định ngồi dậy.

Bạc Nghiên nhắm mắt, lén ấn đầu tôi xuống, đẩy tôi trở lại chăn.

Giây tiếp theo, rút tay ra khỏi chăn.

“Con nào chứ? Tôi tự xử lý chuyện riêng, không à?”

Bạc Nghiên kéo rèm lại, chặn ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Hoài.

“Được thôi, cậu muốn gì thì .”

Giọng Thẩm Hoài xa dần.

“Tôi đi thư viện đây, hai người mau dọn dẹp.”

Tiếng cửa đóng khẽ vang lên.

Tôi thò đầu ra khỏi chăn, mặt đỏ bừng, thở hổn hển.

Chưa đầy một phút, chuông điện thoại của tôi bất ngờ reo vang.

Là Thẩm Hoài gọi!

Anh ấy vẫn chưa đi xa, chắc chắn có thể nghe thấy tiếng chuông qua cánh cửa.

Thẩm Hoài gần như ngay lập tức quay lại.

“Bạc Nghiên, người trên giường cậu là ai? Có phải Hứa Chi Vi không? Cô ấy đang ở giường cậu à?”

6

Anh ấy nắm chặt mép giường, ngón tay dùng lực đến mức tái trắng, giọng gấp gáp đầy hoảng hốt.

Tôi cũng không hiểu nổi, Thẩm Hoài đang căng thẳng vì điều gì.

Tiếng chuông điện thoại vẫn vô duyên reo inh ỏi.

Bạc Nghiên kéo rèm giường ra, lười nhác ấy, rồi chỉ tay xuống sàn.

“Cậu nghĩ gì ?”

Thẩm Hoài theo—

Là điện thoại của tôi, đang nằm dưới ghế của ấy.

Thẩm Hoài cúi xuống, nhặt điện thoại lên, giọng đã bình tĩnh lại.

“Xin lỗi, tôi hiểu nhầm. Cô ấy để quên điện thoại.”

Hiểu nhầm sao?

Thật ra là tối qua tôi rơi điện thoại lúc cởi áo.

Khi đó đang mải mê, chẳng ai buồn cúi xuống nhặt.

“Thẩm Hoài, cậu sao ?” Bạc Nghiên nghiêng mặt ấy, cố hỏi, “Hứa Chi Vi là ai? Bạn cậu à?”

“Không phải, chỉ là một người .” Thẩm Hoài ngừng lại, nhấn mạnh thêm, “Bạn bình thường thôi.”

Anh ấy cất điện thoại vào túi, lần này rời đi rất nhanh.

Tôi chống tay ngồi dậy.

Bạc Nghiên dựa người vào thành giường, khóe môi khẽ nhếch tôi.

“Dậy rồi à?”

Tôi kéo chăn che cơ thể, ngập ngừng gật đầu.

“Hôm qua cảm ơn .”

Nghe , Bạc Nghiên nhạt, cơ thể nghiêng hẳn ra ngoài, tay áp nhẹ lên mũi, giọng thờ ơ.

“Được thôi. Lần đầu của tôi, đổi lại một câu cảm ơn.”

Tôi vừa kéo chăn, vừa chậm rãi dịch người, tay quờ quạng tìm đồ.

Bạc Nghiên thò tay dưới gối, lấy ra áo lót của tôi, hai ngón tay nhấc lên trước mặt tôi.

“Không cần khách sáo, tôi giúp đời thêm một việc tốt.”

Rồi lật chăn, xuống giường ngay lập tức.

Tôi kéo chặt rèm giường, bắt đầu thay đồ.

Bạc Nghiên tìm ra một chiếc sơ mi trắng, nhét qua khe rèm.

“Mặc cái này đi. Em mặc hoodie âm u quá.”

“Em mặc đồ của mình rồi.”

Bạc Nghiên bất lực thở dài.

“Em bắt tôi phải thật sao? Áo của em bị bẩn rồi.”

“À.”

Tiết thứ hai buổi sáng là toán cao cấp.

Giờ giải lao, Thẩm Hoài đến tìm tôi để trả điện thoại.

Tôi mặc sơ mi trắng và chân váy ngắn, tóc dài xõa trước ngực, gió thổi tung bay.

Thẩm Hoài sững sờ: “Em ổn rồi à?”

Tôi cầm lấy điện thoại từ tay ấy, khẽ đáp: “Ừm.”

Trước đây tôi luôn bám theo ấy, lo sợ bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành thú, sống không ra con người.

Thẩm Hoài bàn tay trống không, thu lại chút cảm dư thừa.

“Nếu em tự giải quyết rồi, thì đừng ép nữa.”

Tôi cúi mắt: “Sau này sẽ không nữa.”

Chúng tôi đứng đó, chẳng biết gì thêm.

Cho đến khi Thẩm Hoài lên tiếng không đúng lúc: “Em mặc sơ mi trắng trông rất đẹp.”

Tôi định bảo, đó là áo của cùng phòng , lại không ra.

Thẩm Hoài như vô nhắc:

“Áo này là của một thương hiệu khá hiếm, cùng phòng rất thích.”

7

Tôi quay đầu , không đoán ý là gì.

“Em cũng mua, không à?”

Thẩm Hoài không gì nữa.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, tôi chuẩn bị quay lại lớp.

Thẩm Hoài bước lên chặn tôi, tay cầm một tuýp thuốc mỡ.

“Anh mang cho em.” Thẩm Hoài chỉ vào chỗ khuỷu tay tôi, “Tối qua em có phải đập vào đâu không?”

Tôi không nhận, chỉ ngẩng đầu ấy.

“Thẩm Hoài, em từng rồi, cơ thể em không giống người bình thường, mấy loại thuốc này không có tác dụng với em.”

Sau khi ở bên Bạc Nghiên, tôi đã không còn vết thương nào nữa.

Thẩm Hoài khựng lại, thu tay về, ném tuýp thuốc vào thùng rác.

Từng chữ một, : “Là quên mất, em không phải là con người.”

Nói xong câu đó, bỏ đi.

Tôi thùng rác.

Nếu là trước đây, tôi sẽ nhặt lại, đuổi theo , dỗ dành .

Nhưng lần này, chẳng còn lý do gì để nhặt lại nữa.

Việc đầu tiên tôi sau khi lấy lại điện thoại là thêm Bạc Nghiên vào WeChat.

Không biết bày tỏ thế nào, tôi chuyển cho 500 tệ.

[Có ý gì đây?]

[Em , em à?]

[500 tệ, em không hài lòng sao?]

Chỉ qua vài dòng tin nhắn, tôi cũng có thể tưởng tượng giọng điệu của .

[Không phải. Lần trước bảo không có tiền mà? Em đưa tiêu, mua đồ ăn vặt.]

[Hiểu rồi. Vậy thêm 20 nữa, chuyển một thể đi.]

Anh trả lại tôi 500 tệ.

Tôi điện thoại, ngốc nghếch.

Bạn cùng phòng nghiêng người qua, chọc vai tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Chuyện gì đây? Cậu với Thẩm Hoài có tiến triển rồi à?”

Tôi tắt điện thoại, giả vờ chăm nghe giảng.

“Không phải Thẩm Hoài, là người khác.”

“Cậu thông suốt rồi? Cuối cùng cũng không theo đuổi Thẩm Hoài nữa? Thảo nào…”

Ánh mắt ấy đầy tò mò, như vừa phát hiện ra bí mật gì đó.

“Thảo nào gì?”

“Thảo nào hôm nay cậu mặc sơ mi này. Khụ khụ, là của ‘người khác’ đó à?”

Tôi hơi sững người: “Sao cậu đoán ra?”

Cô ấy nhanh chóng kéo tay áo tôi lên, chỉ vào logo thêu trên đó.

“Thương hiệu này chỉ đồ nam thôi.”

Tôi chết lặng hồi lâu.

Thẩm Hoài, ấy, có phải cũng biết không?

Nhưng thế cũng tốt.

Có lẽ lần gặp tới, tôi có thể đề nghị giải trừ hợp đồng với ấy.

Sau giờ học, dòng người tràn ra từ giảng đường.

Tôi bất ngờ thấy Bạc Nghiên từ xa.

Anh đi cùng hai, ba nam sinh khác, khiến không ít nữ sinh xung quanh lén .

Quả nhiên trai đẹp toàn chơi với trai đẹp.

Trong đám đông, Bạc Nghiên vẫn là người nổi bật nhất, dáng cao, chân dài, gương mặt xuất sắc.

Thậm chí có người khẽ cảm thán.

“365 ngày, ấy cho tôi mượn chơi hai ngày thì đã sao?”

Hai nữ sinh bước đến bắt chuyện, bị từ chối chỉ bằng vài câu.

Giọng cùng phòng tôi vang lên bên tai.

“Hotboy của khoa Tài chính đây, nghe bảo khó cưa lắm, lần này coi như tận mắt chứng kiến rồi.”

“Cậu Bạc Nghiên? Anh ấy kiêu ngạo lắm à?”

Tôi ngớ người, trong mắt tôi ấy khá ngoan mà.

Theo phản xạ, tôi về phía .

Cách 50 mét, Bạc Nghiên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chạm đúng ánh mắt tôi.

Tôi vội kéo cùng phòng đi thẳng.

Lần đầu tiên, tôi sống cuộc đời của riêng mình.

Quả đúng như tôi nghĩ, việc “lên giường” hiệu quả hơn hẳn so với chỉ hôn.

Thể lực của Bạc Nghiên quả thực rất tốt.

Nhưng nửa tháng sau, tôi lại đói.

Tôi nằm bò trên giường, nhắn tin cho Bạc Nghiên.

[Em đói rồi, ở đâu?]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...