Thấy Bạch Huyền Nghị đã đi xa, Lục Như Ân ngay lập tức đẩy mạnh Âu Tĩnh Kỳ ra khỏi người mình, nhăn mặt, vẻ mặt vô cùng chán ghét, khó chịu, tay không ngừng phủi vai áo: “Ai cho khoác vai tôi hả? Thân thiết gì mà khoác vai?”
Cùng lúc này, Bùi Gia Linh bước ra tìm Lục Như Ân, thấy Lục Như Ân đang đứng cùng Âu Tĩnh Kỳ, tay còn không ngừng phủi vai áo, mau chóng đến gần hỏi: “Ân Ân! Áo cậu dính gì mà phủi ghê ?”
“Quỷ bát hương mới vừa chạm vào tớ. Ôi! Chúng ta mau đi về thôi, tớ không muốn đứng đây cùng với quỷ có cái mông cháy khét nữa.” Lục Như Ân kéo tay của Bùi Gia Linh đi nhanh, trước khi đi còn quay đầu lại, lè lưỡi, hất mặt đắc ý khi châm chọc Âu Tĩnh Kỳ.
Nghe đến ba chữ mông cháy khét, sắc mặt của Âu Tĩnh Kỳ tối sầm lại, tức tối suýt chút nữa là tắt thở rồi, trừng mắt quát lớn: “Mẹ kiếp! Tại ai mà lúc trước mông của tôi bị cháy khét hả?”
Aron lái xe đến, hai người các vừa vào xe đã xoay người xuống hàng ghế phía sau hỏi: “ Anh ta đang cái gì thế? Cái gì mà mông bị cháy khét?”
Bùi Gia Linh cũng không hiểu gì, quay sang Lục Như Ân, im lặng chờ đợi câu trả lời. Lục Như Ân nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Không biết! Tôi không hiểu ta đang cái gì cả, ta bị điên ấy, đừng để tâm.”
Tiểu thư của mình đã không muốn thì cũng không dám tò mò hỏi nhiều, Bùi Gia Linh lắc đầu cạn lời với thân của mình, vẻ mặt vô tội dễ sợ.
- ---------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Lục Như Ân cùng Bùi Gia Linh đến trường, chưa gì lại đụng độ với Âu Tĩnh Kỳ và hai người của , và tỏ ra không quen biết đi lướt ngang qua nhau, hai người không muốn xảy ra xung đột ở trường rồi đến tai người lớn.
Lục Như Ân sau khi lướt ngang qua thì bất chợt xoay người lại híp mắt hai người của Âu Tĩnh Kỳ, nhớ lại những lời mà Bùi Chi Nhật đã vào ngày hôm qua cộng thêm suy đoán của thì có lẽ một trong hai người của là người bị bắt cóc cùng với Bùi Chi Nhật. Nếu thật là thì phải thật khéo léo, tuyệt đối không chạm mặt với hai người của Âu Tĩnh Kỳ khi đi cùng Bùi Chi Nhật. Không! Phải né luôn, không chuyện với hai người họ, chắc bị nhận ra giọng .
“Ân Ân! Cậu có cảm thấy cái người mặc áo sơ mi màu đỏ ấy có gì lạ không? Tớ để ý mỗi lần ta thấy cậu là hai mắt sáng rực, lấp lấp lánh luôn, có khi nào ta thích cậu không?” Bùi Gia Linh nghiêng đầu khẽ với Lục Như Ân, hôm qua ta đã thân của đến mức muốn lọt tròng con mắt ra ngoài, hôm nay vừa vừa tủm tỉm, e thẹn như con mới lớn .
“Không biết! Mặc kệ ta, chuyện trước mắt là phải gửi hình hai người của Âu Tĩnh Kỳ cho Chi Nhật xem, phải xác nhận xem một trong hai người họ ai là kẻ bị bắt cóc cùng với em ấy.” Lục Như Ân nhíu chặt hai mày, lãnh đạm đáp.
Bùi Gia Linh gật đầu nhanh chóng gửi ảnh của Lý Thanh Trí và Ngô An Nguyên cho em trai của mình xác nhận. Chưa đầy hai phút Bùi Chi Nhật đã gửi lại tin nhắn xác nhận người bị bắt cóc cùng mình là Ngô An Nguyên. Lục Như Ân chỉ lướt qua một cái rồi đi thẳng lên sân thượng, vừa lên đến nơi liền lấy ra từ trong cặp một gói thuốc lá, rút ra một điếu châm lửa hút.
Bùi Gia Linh dáng vẻ hút thuốc của Lục Như Ân đến ngây ngốc, dáng vẻ Lục Như Ân tựa người vào lan can hút thuốc thật sự rất quyến rũ, rất xinh đẹp. Nếu như mà là con trai thì sẽ thân của mình mất. Mẹ nó! Sao lại có thể đẹp đến mê người như ? Bùi Gia Linh ngây người gần một phút hoàn hồn tiến đến gần đặt tay lên vai của Lục Như Ân: “Sao ? Căng thẳng về chuyện tối nay à?”
“Có một chút, dù sao thì Thái gia cũng không phải là một băng đảng nhỏ, phía sau còn có tên chó điên Jackson chống lưng, tớ cứ có cảm giác không mấy tốt lành về chuyện này.” Lục Như Ân gật nhẹ đầu đáp, không phải là sợ chỉ là đang lo lắng cho em trai của mình, Lục Như Ân đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi, tiếp: “Xem ra tớ phải chuẩn bị trước, phải lên kế hoạch kỹ càng, tối nay Angel có khả năng phải xuất hiện rồi.”
- -------------------------------------------------------------
Chín giờ tối, thủ lĩnh của Thái gia Thái Văn Phi cùng người của mình có mặt tại một kho hàng chuẩn bị giao dịch, đang chờ đợi bất chợt vang lên tiếng súng xé tan bầu không khí đang tĩnh lặng, Thái Văn Phi rút súng bắn trả, miệng không ngừng chửi: “Mẹ kiếp! Trúng kế rồi! Bọn người Bạch gia với Dạ Tử Môn đúng là lũ khốn nạn, cáo già mà.”
Người Thái gia bị đột kích bất ngờ, chưa kịp phòng bị đã bị bắn chết gần phân nửa, Thái Văn Phi cố trốn thoát khỏi đấy dưới sự hỗ trợ, bảo vệ của vệ sĩ. Lục Đình Quân cũng cầm súng bắn chỉ đơn giản là khiến kẻ thù bị thương, không hề có ý lấy mạng bọn họ. Tưởng chừng chiến thắng đã nằm trong tay không biết từ đâu có một đám người xuất hiện bảo vệ cho Thái Văn Phi, muốn giúp cho ông ta rời khỏi đấy.
“Không ổn rồi.” Lục Như Ân nấp ở một nơi gần đó quan sát hình, thấy mọi chuyện không ổn, kéo mũ phía sau áo hoodie màu đen của mình lên, đeo khẩu trang vải, rút súng từ trong người nhanh chóng chạy đến giúp.
Bùi Gia Linh cũng đeo khẩu trang chạy theo tiếp ứng. Sự xuất hiện của hai người khiến cho cục diện trở nên hỗn loạn hơn, Lục Như Ân cứ như một cơn cuồng phong lao đến người của Thái gia, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã khiến cho người của Thái gia và bọn người đột ngột xuất hiện kia chết rất nhiều, ai nấy đều cả kinh, sợ hãi tột độ trước sự xuất hiện của Lục Như Ân.
Với tốc độ kinh người, ra tay dứt khoát, Âu Tĩnh Kỳ, Dạ Khải Hiên cùng những người ở đấy đều ngay lập tức đoán ra người mặc áo hoodie màu đen đó chính là Angel. Lục Như Ân, Bùi Gia Linh vừa chiến đấu vừa âm thầm bảo vệ cho Lục Đình Quân cùng người của mình.
Lục Như Ân cùng Âu Tĩnh Kỳ phối hợp ăn ý chết Thái Văn Phi, mọi chuyện cứ ngỡ đã xong, bất ngờ một viên đạn từ đâu bay về phía của Lục Đình Quân, theo bản năng của một người chị , Lục Như Ân lao đến che chắn, bảo vệ cho em trai, cũng may nghiêng người nên viên đạn chỉ sượt qua cánh tay.
Hành bảo vệ bất chấp này đã ngay tức khắc thu vào tầm mắt của Dạ Khải Hiên, Âu Tĩnh Kỳ. Aron vừa xong tên thuộc hạ cuối cùng, giật mình khi thấy Lục Như Ân bị thương, trong lòng không nhịn mà thầm mắng Lục Đình Quân: “Chết tiệt! Cái thằng nhóc yếu ớt này, nương tay với kẻ thù cho cố vào rồi chính kẻ mình vừa nương tay lại bắn chị của mình bị thương.” Anh tức giận bắn một phát, viên đạn ghim thẳng vào đầu kẻ mới vừa nổ súng bị thương Lục Như Ân.
Bạn thấy sao?