Bùi Chi Nhật nấp vào trong một cửa hàng tiện lợi, đảo mắt ra bên ngoài thấy Ngô An Nguyên không có đuổi theo mình bèn vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, dọa chết rồi. Bùi Chi Nhật xoay người, hai mắt trở nên sáng rực lên khi thấy có rất nhiều đồ ăn vặt, thích đến híp mắt lại, lấy giỏ rồi nhảy chân sáo đi đến mấy kệ đồ ăn vặt, hoàn toàn quên mất nỗi hoảng sợ vừa nãy.
Lục gia
Lục Như Ân thấy em trai của mình ngồi như người mất hồn thì vỗ nhẹ lên vai hỏi: “Đình Quân! Em bị sao ? Đang suy nghĩ đến chuyện tiêu diệt Thái gia sao?”
Lục Đình Quân giật mình rồi gật gật đầu, tuy là người trong hắc đạo hơn nữa là còn người đứng đầu Bạch gia trước giờ chưa bao giờ người, cùng lắm chỉ là người khác bị thương, chuyện người chị của luôn là người giúp . Lần này, không chỉ có Bạch gia mà còn có người của Dạ Tử Môn nên chị của không thể nào xuất đầu lộ diện để trực tiếp giải quyết bọn người Thái gia . Lục Đình Quân gục xuống hai bàn tay của mình, thật sự phải người sao?
Lục Như Ân biết Lục Đình Quân đang lo lắng điều gì, xoa đầu em trai mình, mỉm dịu dàng : “Em đừng lo lắng, chị sẽ chọn ra một đội tinh nhuệ đi theo em, chị cũng sẽ bảo Aron đi theo giúp em trừ khử bọn người Thái gia, việc của em chỉ đơn giản là bọn chúng bị thương tránh cho Khải Hiên cùng Âu Tĩnh Kỳ nghi ngờ mà thôi, những chuyện khác cứ để Aron lo.”
“Aron? Aron cũng về đây rồi sao ạ?” Lục Đình Quân bất ngờ, kinh ngạc khi nghe đến cái Aron cánh tay đắc lực còn lại của chị mình.
“Ừm, cậu ta mới vừa về, tối nay sẽ đến trình diện với em.” Lục Như Ân gật nhẹ đầu của mình đáp lại, cũng may Aron quay về đúng lúc nếu không thì phải suy tính đến chuyện lộ diện rồi, mặc dù chỉ lộ thân phận Angel nó cũng đủ khiến cho Lục Đình Quân cùng Bạch gia gặp rắc rối, ba mẹ nhất định sẽ ý đến.
Lục Đình Quân nhẹ nhõm hẳn ra, còn tưởng bản thân sắp phải người rồi chứ, sống trong giới hắc đạo mà lại sợ phải người đúng là buồn . Ngay từ đầu Lục Đình Quân đã không muốn trở thành người đứng đầu Bạch gia, nó hoàn toàn không hợp với , chị của cũng không muốn trở thành người thừa kế mọi chuyện dường như đã ông trời sắp đặt trước, muốn thoát cũng khó. Đáng lẽ ra Lục Như Ân không dính dáng gì đến hắc đạo, lại vì mà người, chính thức bước chân vào thế giới đen tối, đầy rẫy nguy hiểm này.
Dạ Tử Môn
Dạ Khải Hiên thấy Âu Tĩnh Kỳ đến thì nhếch môi mỉm , rót một ly rượu vang cho vợ mình sau đó tiến đến ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu nổi hứng trêu chọc: “Sao ? Đến gặp vợ tương lai mà trông không vui gì hết ? Hai người lại đấu khẩu với nhau nữa à?”
“Vợ tương lai cái quái gì? Nghe mà rùng cả mình, một người vừa hai mặt, khó ưa, dữ dằn, độc miệng, hở ra đòi thiến người ta như nhỏ đó thì ai dám lấy, ơn đừng gán ghép với nhỏ đó nữa, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu, nghe mà sợ ma.” Âu Tĩnh Kỳ nhíu mày, nhăn mặt lộ rõ sự khó chịu khi Dạ Khải Hiên lại gán ghép mình với bà chằn đó, lỡ mà có lấy Lục Như Ân thật thì cuộc sống của chính là một cơn ác mộng khủng khiếp, kinh hoàng nhất.
Dạ Khải Hiên lắc đầu phì , Âu Tĩnh Kỳ lại giống nữa rồi, lúc trước cũng mạnh miệng dữ lắm bảo là không có Âu Tĩnh Như, dám khẳng định chắc chắn là đương là không thể nào, cuối cùng thì sao? Vẫn kết hôn, đến chết đi sống lại đó thôi, trước bước không qua.
“Tĩnh Kỳ! Tớ mới vừa gặp cậu nhóc bị bắt cóc cùng tớ đấy, cái cậu nhóc mà có quan hệ với Angel.” Ngô An Nguyên từ bên ngoài chạy vào, chưa thấy mặt mũi đâu mà giọng đã vang vọng khắp nơi.
Chạy vào thấy Dạ Khải Hiên, Ngô An Nguyên cúi đầu chào rồi ngồi xuống cạnh Âu Tĩnh Kỳ, Dạ Khải Hiên nghe đến cái tên Angel liền lập tức hỏi: “Cậu là mới vừa gặp cậu nhóc bị bắt cóc cùng cậu sao? Tiếp đó thì sao? Có hỏi tin tức gì liên quan đến Angel không?”
Âu Tĩnh Kỳ quay sang thân của mình với cặp mắt mong chờ, nếu có chút tin tức của Angel thì quá tốt rồi. Ngô An Nguyên hì hì, lắc đầu: “Em có hỏi cậu nhóc đó một mực khẳng định không có quen biết gì với Angel cả, vừa nghe đã biết dối rồi em cũng không biết gì hơn cả, không thể bắt nạt cậu nhóc đó ở ngoài đường , em cũng quên mất hỏi cậu nhóc đó tên gì.”
Dạ Khải Hiên cùng Âu Tĩnh Kỳ thở dài một hơi đầy thất vọng, Âu Tĩnh Kỳ đã cho người điều tra, tìm kiếm Angel khắp nơi, các thành phố, ngõ ngách đều không bỏ qua bất kỳ nơi nào kết quả vẫn như , cứ như bốc hơi khỏi thế gian này .
- -------------------------------------------------------------------
Tám giờ ba mươi phút tối, Âu Tĩnh Như cau mày bước ra khỏi quán bar, chán ghét tiếng ồn bên trong đấy, nếu không phải Bùi Gia Linh nằng nặc kéo đến đây để ăn mừng chào đón Aron quay trở về thì đã không đến rồi, ồn ào chết đi . Hàng mày của Lục Như Ân hơi nhướng lên khi thấy dáng người quen thuộc ở con hẻm bên cạnh, thấy Âu Tĩnh Kỳ đứng tựa lưng vào tường hút thuốc, bĩu môi tiến đến gần lớn tiếng thốt lên: “ Ôi cái bát hương!”
Âu Tĩnh Kỳ không nhiều chỉ quăng cho Lục Như Ân một cặp mắt sắc bén: “Cô là hồn ma hay sao hả? Thích ám tôi lắm à?”
“Cho dù tôi có là ma thì tôi cũng không thèm ám , hơn nữa trước giờ gì có chuyện ma đi ám quỷ.” Lục Như Ân trề môi khinh bỉ, với cái dáng vẻ hút thuốc đó thì vừa đã biết Âu Tĩnh Kỳ hút thuốc lâu rồi, hút thuốc như thế thì chết sớm thôi. Lục Như Ân thầm nghĩ có nên mua bùa trừ tà trước khi nhỉ? Không khéo sau này bị quỷ ám thật.
Âu Tĩnh Kỳ lười biếng không muốn đáp lại, chỉ rít nhẹ điếu thuốc rồi nhả khói vào mặt của Lục Như Ân, gương mặt gợi đòn vô cùng.
Con mẹ nó! Âu Tĩnh Kỳ muốn chết rồi sao? Lục Như Ân trợn trừng mắt, nghiến răng tức giận, giơ nắm lên muốn thì phía sau của truyền đến một giọng quen thuộc: “Ân Ân! Tĩnh Kỳ! Hai đứa đang gì ?”
“Cậu!” Lục Như Ân thu tay, xoay người lại nhe răng gọi Bạch Huyền Nghị.
Âu Tĩnh Kỳ cũng mau chóng quăng điếu thuốc đi, tiến lên một bước đứng bên cạnh Lục Như Ân, choàng tay qua vai của , gật đầu chào hỏi Bạch Huyền Nghị. Bạch Huyền Nghị nhướng mày bất ngờ trước hành của Âu Tĩnh Kỳ, khóe môi hơi cau lên. Hai đứa này đang cái gì mờ ám trong hẻm sao? Hình như ông đến không đúng lúc thì phải.
Lục Như Ân cũng bị hành choàng tay qua vai của Âu Tĩnh Kỳ cho giật mình, cố chịu đựng, gượng : “Cháu cùng Gia Linh và một vài người đến quán bar chơi chút ạ, sau đó cháu vô gặp Tĩnh Kỳ.”
Bạch Huyền Nghị gật gù, miệng vẫn cứ mãi: “Đừng uống say với về trễ quá đấy.” Dứt lời, Bạch Huyền Nghị cất bước rời đi, trong lòng thầm nghĩ có nên với chị của mình không? Chắc sẽ vui lắm đây.
Bạn thấy sao?