Dạ Tử Môn
Dạ Khải Hiên cùng Âu Tĩnh Kỳ đang bàn chuyện công việc bên trong phòng, Trần Hữu hớt hải chạy vào, vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Âu Tĩnh Kỳ khẽ chau mày cất giọng hỏi ngay: “Có chuyện gì?” Nhìn sắc mặt của Trần Hữu có vẻ là chuyện nghiêm trọng lắm đây, bình thường Trần Hữu rất ít khi ra lộ ra vẻ mặt như thế.
“Âu thiếu gia! Tôi vừa nhận tin Ngô thiếu gia bị người ta bắt đi rồi ạ, theo những gì tra thì bọn người bắt cóc Ngô thiếu gia là người của Thái gia.” Trần Hữu không dám chậm chạp, vội vàng báo cho Âu Tĩnh Kỳ biết.
“Cậu sao? Người của Thái gia bắt An Nguyên?” Âu Tĩnh Kỳ đứng bật dậy, hỏi lại với cặp mắt sửng sốt, khó hiểu: “Tại sao lại bắt cóc An Nguyên chứ? Trước giờ chúng ta đâu có chạm gì với người của Thái gia đâu.”
Đôi mắt của Dạ Khải Hiên hơi híp lại, lộ rõ sự nguy hiểm, lên tiếng với ngữ điệu rất lạnh: “Xem ra bọn họ muốn chiến với chúng ta trước rồi. Trần Hữu! Cậu hãy mau chóng cho người điều tra ra vị trí của An Nguyên rồi cho người đến cứu cậu ấy, khi đến đó thì cứ dứt khoát sạch bọn người đó xem như là sự đáp trả của chúng ta.”
“Vâng ạ.” Trần Hữu gật đầu nhanh chóng rời đi, lần này Thái gia tiêu là cái chắc rồi, đang yên đang lành lại to gan đến bè của Dạ thiếu gia, Âu thiếu gia.
Cùng lúc này, người của Lục Như Ân đã điều tra ra vị trí của Bùi Chi Nhật trước, cùng Bùi Gia Linh và một số thuộc hạ của mình đi nhanh đến nơi bắt giữ Bùi Chi Nhật.
Tại một kho hàng bị bỏ hoang, Bùi Chi Nhật bị trói tay chân, đầu bị trùm một túi vải màu đen, sợ hãi đến mức khóc nấc lên, vừa khóc vừa với Ngô An Nguyên: “Xin lỗi! Nếu như lúc đó không có ý định giúp tôi, lớn tiếng ngăn cản bọn chúng thì có lẽ bọn chúng cũng sẽ không nghĩ là của tôi mà bắt đến đây.”
“Cậu không cần phải xin lỗi, cậu không có lỗi gì cả, tôi cũng không ngờ là bọn chúng lại to gan lớn mật đến mức bắt người giữa chốn đông người như thế. Cậu yên tâm, có lẽ bây giờ của tôi đã biết chuyện tôi bị bắt cóc rồi, bọn họ sẽ rất nhanh đến cứu thôi.” Ngô An Nguyên đáp lại với giọng điệu dịu dàng, trấn an, nghe giọng cùng với dáng vẻ trước khi bị bắt cóc của Bùi Chi Nhật thì đoán có lẽ Bùi Chi Nhật vẫn còn là một cậu nhóc cấp ba.
Cả người của Bùi Chi Nhật giật bắn khi nghe bên ngoài có tiếng súng vang lên, Ngô An Nguyên vui mừng thốt lên: “Chắc là của tôi đến cứu rồi đấy.”
Hai người đều bị túi vải màu đen trùm lên đầu nên không hề thấy những gì đang diễn ra xung quanh, cả hai chỉ nghe tiếng súng, tiếng đánh nhau không ngừng vang lên. Bùi Gia Linh tiêu diệt xong những tên thuộc hạ ở đó liền khom người xuống tháo túi vải đen trên đầu của Bùi Chi Nhật, một thuộc hạ của Lục Như Ân cũng tiến đến cởi tráo cho .
“Chị hai! Chị cũng cứu bên cạnh của em đi, ấy vì giúp em nên mới bị bắt đó ạ.” Bùi Chi Nhật không quên người con trai cũng đang bị trói bên cạnh mình, vừa định khom người xuống cởi trói cho người bên cạnh thì hai mắt trợn ngược, hốt hoảng thốt lên: “Chị! Cẩn thận!”
Một người đàn ông đột ngột xuất hiện với khẩu súng trên tay, ông ta chĩa súng vào thái dương của Lục Như Ân, khóe môi của ông ta nhếch lên đầy sự đắc ý: “Cuối cùng tôi cũng đã bắt rồi, Angel. Vì muốn bắt mà Thái gia phải mất đi kha khá người đấy, bây giờ tôi sẽ bắn chết trả thù cho những người đã chết của Thái gia.”
“Muốn bắn chết tôi? Tôi nghĩ ông quá xem thường tôi rồi đấy.” Lục Như Ân nhếch mép nở một nụ khinh bỉ, dáng vẻ vô cùng dửng dưng, không một chút sợ sệt khi bị chĩa súng vào đầu.
“Cô là ý gì?” Người đàn ông trung niên ấy nhíu chặt hai mày, sắc mặt thay đổi ngay tức khắc, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không lành khi nghe Lục Như Ân thế.
Lục Như Ân vẫn giữ nguyên nụ quỷ dị trên môi, ở phía sau lưng không biết từ khi nào mà đã rút ra một con dao nhỏ sắc bén, liếc mắt người đàn ông phun ra một câu: “Ông quá chậm chạp và mất cảnh giác rồi.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia
2. Ái Thật Lâu Bằng Hữu
3. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
4. Hoàng Hôn
=====================================
Lời vừa dứt, bàn tay cầm con dao sắc nhọn ấy nhanh như chớp cắt qua cổ của người đàn ông trung niên ấy, khiến cho ông ta ngã xuống đất chết ngay tại chỗ, không nhắm mắt. Những thuộc hạ của Lục Như Ân đứng gần đó chứng kiến không khỏi rùng mình, mặc dù họ đã chứng kiến khá nhiều lần rồi vẫn không khỏi kinh sợ trước tốc độ dùng dao của , nhanh đến mức khiến họ không thấy gì cả.
“Tiểu thư! Chúng ta mau đi thôi ạ, người của Dạ Tử Môn đang đến đây.” Một người đang đứng bên ngoài vội chạy vào báo tin.
“Chết tiệt! Sao bọn họ lại đến đây chứ?” Lục Như Ân nhíu chặt hai mày, không thể để người của Dạ Tử Môn thấy .
Thấy chị cùng Lục Như Ân đang muốn vội bỏ đi, Bùi Chi Nhật kéo hai người các lại, Ngô An Nguyên vẫn còn ngồi ở đó: “Khoan đã, chúng ta hãy cứu ấy rồi hẳn đi.”
“Em đừng có lo, người của Dạ Tử Môn không người vô tội đâu.” Lục Như Ân nghiêm mặt cất tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Bùi Gia Linh cùng Bùi Chi Nhật và những người khác cũng gấp gáp đi theo ngay sau đó.
Người của Lục Như Ân vừa rời khỏi thì người của Dạ Tử Môn liền đến, vừa bước vào Âu Tĩnh Kỳ cùng người thân của mình là Lý Thanh Trí thấy Ngô An Nguyên đang bị trói, đầu trùm một túi vải màu đen, hai người các ngay lập tức khụy một chân xuống cởi trói cho mình. Túi vải màu đen bị quăng xuống đất, cả hai người vội dìu Ngô An Nguyên đứng dậy, Âu Tĩnh Kỳ thấy sắc mặt của thằng thân trắng bệch, thất thần, lo lắng hỏi han: “An Nguyên! Cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Trần Hữu đứng phía sau, hai mắt trợn ngược, há hốc miệng cả kinh khi thấy toàn bộ thuộc hạ của Thái gia đã bị chết, đã có người đến đây trước cả bọn họ sao? Ngô An Nguyên hoàn hồn, nuốt nước bọt hai thằng thân của mình, mở miệng trả lời: “Tớ không sao.”
Âu Tĩnh Kỳ, Lý Thanh Trí thở phào nhẹ nhõm, lúc này Âu Tĩnh Kỳ mới để ý đến những xác chết nằm dưới đất, hai mắt của nheo lại, gương mặt lạnh tanh. Lý Thanh Trí nhăn mặt che mũi khi ngửi thấy mùi máu tanh: “Ôi trời! Bảo sao khi chúng ta đến lại yên tĩnh, không một bóng người như thế hóa ra là đã bị sạch rồi. Ở đây vừa mới diễn ra một trận chiến dữ dội lắm đúng không?” Lý Thanh Trí đưa mắt Ngô An Nguyên rồi hỏi.
Ngô An Nguyên gật đầu lia lịa, chính vì trận chiến khi nãy đã khiến cho sợ hãi, run rẩy như thế, tuy đã bị trùm túi vải đen lên đầu nó không quá dày, vẫn có thể thấy mờ mờ những thứ xung quanh. Hình ảnh một dùng dao cắt ngang cổ người đàn ông trung niên luôn ám ảnh trong đầu của , nó quá là hãi hùng. Ngô An Nguyên hít sâu một hơi kể lại mọi chuyện: “Mới vừa khi nãy thôi, có một đám người đến đây cứu người, dẫn đầu là một , bọn họ bắn chết những người ở đây. Điều đáng sợ, kinh hãi nhất là cách một lớp vải mỏng tớ vẫn có thể thấy đó dùng dao cắt ngang cổ của người đàn ông trung niên, nó nhanh đến mức khiến cho ông ta dù là đang cầm súng chĩa vào thái dương của ấy vẫn không kịp trở tay.”
“Dẫn đầu đám người đó là con ? Động tác nhanh đến mức ngay cả khi đang bị chĩa súng vào thái dương mà vẫn có thể ra tay ?” Âu Tĩnh Kỳ ngờ vực hỏi lại Ngô An Nguyên, ánh mắt dường như rất khó tin vào chuyện này.
Ngô An Nguyên gật đầu khẳng định chắc chắn: “Đúng , hình như đó tên là Angel thì phải, tớ nghe người đàn ông đó gọi ấy như thế.” Trước giờ không có tham gia vào mấy chuyện trong giới hắc đạo nên hoàn toàn không biết gì cả, không hề biết Angel là ai hết.
“Angel?” Âu Tĩnh Kỳ, Lý Thanh Trí không hẹn mà đồng thanh thốt lên cái tên ấy với vẻ mặt sửng sốt, kinh ngạc, hai mắt mở to hết cỡ.
Bạn thấy sao?