Lục gia
Mặc cho Âu Tĩnh Kỳ lay người dữ dội, gọi khan cả cổ Lục Như Ân vẫn không có dấu hiệu nào là tỉnh lại, bất lực đành phải bế đi vào bên trong. Bạch Nhã Băng cùng Lục Dĩ Tường thấy Âu Tĩnh Kỳ bế con của mình thì ngạc nhiên đứng bật dậy, Lục Dĩ Tường cất giọng hỏi ngay lập tức: “Ân Ân bị sao thế?”
“Dạ cháu vô gặp Như Ân ở quán bar, thấy em ấy say đến không biết gì nên cháu cùng Khải Hiên đưa về ạ.” Âu Tĩnh Kỳ gượng trả lời, trong lòng của đang gào thét cầu mong có ai đó chạy ra đưa con sâu rượu này đi lên phòng giùm.
Lục Đình Quân nghe tiếng của Âu Tĩnh Kỳ bèn đi xuống, thấy chị của mình Âu Tĩnh Kỳ bế, không tin vào mắt của mình, miệng há to đầy kinh ngạc, sửng sốt. Bùi Gia Linh cùng Bùi Chi Nhật cũng xuống lầu ngay sau đó, Bùi Chi Nhật dụi dụi mắt mấy lần vì không tin cảnh tượng trước mắt của mình.
Lục Đình Quân tiến đến định bế Lục Như Ân từ tay của Âu Tĩnh Kỳ không , hai tay của Lục Như Ân ôm chặt cổ của Âu Tĩnh Kỳ, đầu áp vào lòng của mà ngủ ngon lành. Bạch Nhã Băng thở dài bất lực lên tiếng: “Thôi, cháu giúp và dì bế Ân Ân lên phòng đi.”
“Vâng ạ.” Âu Tĩnh Kỳ cố gắng nở một nụ dễ coi nhất có thể rồi bế Lục Như Ân đi lên lầu.
Lục Đình Quân giúp Âu Tĩnh Kỳ mở cửa phòng, há hốc miệng một lần nữa, mắt trợn ngược khi thấy Âu Tĩnh Kỳ quăng mạnh chị của mình xuống giường, không một chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc cả và tất nhiên điều này ghim trong lòng kể từ giây phút này, ban đầu còn vui vẻ ghép đôi chị cùng với Âu Tĩnh Kỳ sau khi thấy một màn thô bạo quăng con nhà người ta như thế này thì Lục Đình Quân thầm trong lòng: “Sau này ai rể cũng , trừ Âu Tĩnh Kỳ ra.”
Âu Tĩnh Kỳ mang vẻ mặt khó coi rời khỏi phòng của Lục Như Ân ngay lập tức, Lục Đình Quân chậm rãi tiến đến tháo giày rồi đắp chăn cho chị của mình, không quên điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, thấy Lục Như Ân ngủ thoải mái rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Lục Đình Quân vừa đi thì Bùi Gia Linh đã mở cửa bước vào bên trong, ngồi xuống giường, hơi mắt hơi híp lại cất giọng: “Đừng có giả vờ say nữa, ở đây chỉ còn tớ mà thôi, không còn ai khác cả.”
Người đang nằm trên giường khẽ một tiếng, ngồi dậy tựa người vào đầu giường, Bùi Gia Linh thở dài bất lực: “Cậu hay thật, đánh lừa tất cả mọi người luôn, mà tại sao Đình Quân cùng Chi Nhật lại không phát hiện điều bất thường ở cậu nhỉ? Trước giờ cho dù cậu có say xỉn cỡ nào đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ để người lạ hoặc người mình không thích vào, chứ đừng đến chuyện đưa về tận nhà.”
“Hai đứa nhóc ấy sao mà có thể tinh ý bằng cậu , mà nhớ lại gương mặt gượng gạo, khó coi cùng đôi tai đỏ ửng của Âu Tĩnh Kỳ đúng chuẩn buồn , khi nãy suýt nữa thì tớ đã rồi đấy.” Lục Như Ân càng nhớ lại càng thích thú, xem ra phải trêu ghẹo Âu Tĩnh Kỳ dài dài mới .
“Ân Ân! Tớ hỏi thật, cậu có ý gì với Âu Tĩnh Kỳ không? Nếu không có thì tại sao cậu lại có mấy hành khá thân mật với ta như chứ? Từ trước tới giờ mỗi lần cậu đi săn cậu chưa từng dùng đến mấy hành như thế, cho dù con mồi có khó săn như thế nào cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sử dụng mấy chiêu tiếp thân thể thân mật như .” Bùi Gia Linh nghiêm túc hỏi thân của mình, khi nãy lúc thấy Lục Như Ân choàng tay qua cổ ôm chặt lấy Âu Tĩnh Kỳ, đã kinh ngạc, bất ngờ một phen trước sự khác lạ của mình.
Lục Như Ân im lặng, ngồi bất trước lời của Bùi Gia Linh, chính cũng không hiểu nguyên nhân tại sao bản thân lại có những hành như thế. Nhớ lại lúc trước, mỗi lần Lục Như Ân đi săn thì chỉ cần dùng ánh mắt, lời cùng một vài hành lả lướt là xong, cho dù con mồi có khó săn đến cỡ nào thì cũng chưa từng nghĩ đến chuyện phải dùng đến mấy hành khá thân mật ấy. Trầm tư một lúc Lục Như Ân nhạt trả lời: “Sẽ không đâu, tớ sẽ không bao giờ có cảm với con mồi của mình, có lẽ là do con mồi lần này là oan gia của mình nên tớ mới như thế thôi.”
Bùi Gia Linh khẽ nhướng mày Lục Như Ân, xem ra thân của không hiểu rõ lòng mình cho lắm, thở dài đáp: “Tớ có lòng tốt nhắc nhở cậu, đừng có gì quá đấy không thì có ngày cậu sẽ bị nghiệp quật vì tổn thương trái tim của người ta, tớ sợ một ngày nào đó cậu sẽ rơi vào cái lưới mà do chính cậu giăng ra.”
Nói dứt câu, Bùi Gia Linh đứng dậy rời khỏi phòng cho thân của mình nghỉ ngơi, Lục Như Ân nhíu mày khi nghe mấy lời cảnh báo của Bùi Gia Linh, sao có thể tự rơi vào cái lưới cho chính mình giăng ra chứ? Bạn nghĩ nhiều quá rồi.
Âu gia
Âu Tĩnh Kỳ vừa mới bước chân vào bên trong nhà thôi đã cảm nhận những cặp mắt kì lạ của ba mẹ cùng em của mình, nghe thấy tiếng khe khẽ của Dạ Khải Hiên, quay đầu lại cau mày hỏi: “Cười cái gì thế?”
“Anh hai! Giữa và Ân Ân có gì mờ ám đúng không?” Âu Tĩnh Như tiến đến gần, hai mắt hơi nheo lại, khóe môi cong lên hỏi trai của mình. Thấy trai ngơ ngác, tủm tỉm đưa điện thoại cho xem tấm hình mà Dạ Khải Hiên đã chụp và gửi cho và mọi người.
“Dạ Khải Hiên!” Âu Tĩnh Kỳ trợn ngược hai mắt gọi lớn tên của em rể, mím môi nén cơn tức giận của mình xuống, bắt đầu giải thích: “Giữa và Như Ân không có gì cả, chỉ là khi nãy Như Ân say quá nên mới có mấy hành mất kiểm soát như thế thôi, em cùng ba mẹ đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Không đợi ai lên tiếng, Âu Tĩnh Kỳ đã hậm hực đi lên phòng của mình, có cảm giác nếu như đứng ở dưới đó thêm một lúc nữa thôi là sẽ không giải thích thêm gì nữa mà bị mọi người trực tiếp ghép đôi và hiểu lầm và Lục Như Ân thật sự là có gì đó với nhau.
Âu Tĩnh Kỳ cởi áo chuẩn bị đi tắm, bất chợt ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên áo, là mùi hương của Lục Như Ân, thành thật mà mùi hương của Lục Như Ân khiến rất dễ chịu, nếu như ngửi mùi hương ấy thêm một vài lần nữa có lẽ sẽ bị nghiện mùi này mất. Trong đầu của Âu Tĩnh Kỳ bất giác nhớ lại dáng vẻ Lục Như Ân ngủ trong lòng của mình, dáng vẻ say xỉn dính người của thật khiến người khác muốn phạm tội.
Anh giật mình trước những suy nghĩ không đâu của chính mình, tự đánh đầu mình một cái: “Âu Tĩnh Kỳ! Mày đang suy nghĩ cái quái gì hả? Mày điên rồi.” Âu Tĩnh Kỳ tự thôi miên bản thân rằng có lẽ là do khi nãy bản thân có uống chút rượu mới như thế, không nghĩ ngợi nhiều nữa mà quăng chiếc áo của mình sang một bên rồi bước vào phòng tắm.
Bạn thấy sao?